Vốn dĩ Hứa Tinh Triết không bị cảm, nhưng tối hôm đó sau khi từ trung tâm trò chơi điện tử về, cậu đã trằn trọc cả đêm, suy nghĩ xem nên dùng lý do gì để tỏ ra xa cách một cách không quá gượng gạo. Kết quả là chưa nghĩ ra được lý do thì đã khiến bản thân bị lạnh, rồi cảm cúm, nghẹt mũi, đầu nặng chân nhẹ, khó chịu muốn chết.
Lục Chiếu Thâm chẳng buồn gọi lấy một cuộc điện thoại an ủi, khiến Hứa Tinh Triết càng thêm buồn bã.
Ánh nắng chiều dần khuất khỏi thành phố, chỉ còn sót lại ánh hoàng hôn màu cam nhạt. Rèm cửa trong phòng được kéo một nửa, đèn không bật, Lục Chiếu Thâm gần như không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Hứa Tinh Triết.
"Hôm qua chiều tớ không đến trường, bỏ lỡ hai tiết Toán và một tiết Anh, hôm nay học không theo kịp, không còn cách nào khác nên mới phải nhờ cậu giúp, xin lỗi."
Lục Chiếu Thâm không nói gì, chỉ bật đèn phòng lên. Ánh đèn chiếu vào đuôi mắt rũ xuống của Hứa Tinh Triết, cùng với biểu cảm uể oải giống như giọng nói của cậu, dáng vẻ này khiến Lục Chiếu Thâm cảm thấy có chút xa lạ.
Hắn không đáp lại lời "xin lỗi" chẳng đầu chẳng đuôi ấy, chỉ nói: "Mặc thêm áo vào đi."
Hứa Tinh Triết sững người vài giây, rồi mới quay người đến tủ quần áo lôi ra một chiếc áo len mỏng mặc vào. Bình thường cậu hay mặc đồ màu mè rộng thùng thình, cộng thêm khuôn mặt còn nét trẻ con nên nhìn không gầy. Hôm nay, lần *****ên Lục Chiếu Thâm thấy cậu mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, lộ ra cổ và cổ chân trắng trẻo, trông có chút tội nghiệp.
"Cũng không phải hoàn toàn không theo kịp, phần lớn những gì thầy Toán dạy tớ vẫn hiểu, chỉ là không làm được bài tập thôi." Hứa Tinh Triết trải sách giáo khoa ra giữa bàn, rồi ngoan ngoãn ngồi cạnh chờ Lục Chiếu Thâm giảng bài cho.
Cậu ngồi hơi xa, không như mọi khi luôn dính lấy Lục Chiếu Thâm như keo.
Lục Chiếu Thâm giảng công thức trước, rồi đến ví dụ minh họa. Mới giảng được hai ví dụ, chưa đi sâu thì Hứa Tinh Triết đã nói là mình hiểu rồi.
"Thật sự hiểu rồi à?" Lục Chiếu Thâm ngẩn người, sau đó cau mày nói: "Phần này khá quan trọng đấy, năm nào thi đại học cũng có."
Hứa Tinh Triết cầm lấy tờ giấy nháp trong tay Lục Chiếu Thâm, chăm chú nhìn một lượt, rồi nói: "Cậu có thể ra cho tớ một bài để thử được không?"
Lục Chiếu Thâm đồng ý, sau đó ra hai bài tập, trong đó bài thứ hai là do hắn chỉnh sửa từ một câu hỏi trong đề thi thử đại học mà hôm qua hắn đã làm, đối với Hứa Tinh Triết thì độ khó quá cao.
Lục Chiếu Thâm đặt bút xuống, không hiểu sao mình lại ra đề khó như vậy cho Hứa Tinh Triết. Có lẽ là vì không quen nhìn dáng vẻ tự tin đột ngột của Hứa Tinh Triết, muốn cho cậu một bài học.
Hứa Tinh Triết nhận đề xong thì không làm nũng, cũng không nói kiểu "Nếu em làm đúng hết thì được thưởng một cái hôn nha", mà cầm bút lên làm ngay. Lục Chiếu Thâm ngồi bên cạnh quan sát, trong lòng thắc mắc: Sao bị bệnh mà như biến thành người khác vậy?
Năm sáu phút sau, Hứa Tinh Triết thở phào nhẹ nhõm, đưa tờ giấy cho Lục Chiếu Thâm, khuôn mặt đầy mong chờ đợi được sửa bài, nhưng lại thấy Lục Chiếu Thâm đang ngẩn người nhìn cậu. Hứa Tinh Triết khẽ lắc ngón tay của Lục Chiếu Thâm, lúc này cậu mới hồi thần lại.
"... Làm đúng hết."
Hứa Tinh Triết lúc này mới lộ ra nụ cười *****ên trong ngày, theo thói quen ôm lấy cánh tay của Lục Chiếu Thâm, áp mặt vào đó, đắc ý nói: "Tớ giỏi chưa!"
Lục Chiếu Thâm vẫn còn đang xem cách giải của Hứa Tinh Triết, quên mất phải rút tay lại, vẫn là Hứa Tinh Triết nhớ đến lời Tiền Tư Giai dặn "nhất định phải nhịn", nên có phần phản ứng thái quá mà buông tay Lục Chiếu Thâm ra.
Lục Chiếu Thâm liếc cậu một cái, không nói gì.
"Vẫn là cậu giỏi, giảng còn rõ ràng hơn cả thầy giáo." Hứa Tinh Triết đặt sách giáo khoa sang một bên, chép lại công thức vào sổ tay nhỏ, rồi gập sách lại, lấy bài tập tối nay từ trong cặp ra.
"À đúng rồi, mấy hôm nay cậu không tới, tớ nghĩ rất nhiều chuyện," Hứa Tinh Triết đột nhiên đặt bút xuống, giọng nghiêm túc nói: "Trước đây tớ quá đáng lắm, *****ên là nói dối cậu, sau đó còn ép cậu ngày nào cũng phải đến nhà tớ dạy học, tớ biết cậu ghét tớ, từ nhỏ đến lớn tớ đã rất dễ bị người khác ghét rồi, ngay cả mẹ tớ còn thấy tớ phiền, huống chi là cậu."
Lục Chiếu Thâm bỗng nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cơn bực bội khó tả, không rõ nguyên nhân, cũng không biết phát tiết vào đâu. Hắn cắt ngang lời Hứa Tinh Triết: "Không sao."
"Tớ cũng không hiểu tại sao, cứ như bị điên vậy, trong đầu toàn là mấy suy nghĩ vớ vẩn. Hai ngày nay bị bệnh, đầu óc mới được thanh lọc một chút, mới nhận ra mình đã làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch. Lục Chiếu Thâm, tớ đảm bảo! Từ hôm nay trở đi, tớ nhất định sẽ học hành nghiêm túc, không làm bậy nữa."
"Ừ."
"Nếu chúng ta có thể thi đậu cùng một trường đại học, đến lúc đó cậu có chịu yêu tớ không?"
Lục Chiếu Thâm im lặng rất lâu, đến khi Hứa Tinh Triết cúi đầu định tiếp tục làm bài tập thì hắn mới mở miệng: "Tinh Triết, mười người như tôi cộng lại cũng không quan trọng bằng tiền đồ của cậu."
Đây là lần *****ên hắn gọi cậu là "Tinh Triết", lần *****ên dùng giọng dịu dàng để nói chuyện.
Hứa Tinh Triết có chút muốn khóc, nhưng nước mũi lại chảy ra trước, cậu vội vàng đi tìm giấy, trong lúc luống cuống vẫn không quên gật đầu.
Buổi tối hôm đó yên tĩnh và hòa hợp chưa từng có, lúc Lục
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!