Khi Lục Chiếu Thâm xuống tầng, đúng lúc bố hắn, Lục Quốc Nguyên, đi tới. Ông cố gắng nở nụ cười, xoa tay cười gượng, hạ giọng nói với Lục Chiếu Thâm: "Thiếu gia nhà họ Hứa đang ở trong xe."
Lục Chiếu Thâm ngẩng đầu nhìn, qua lớp kính xe màu trà lờ mờ thấy bóng người, sắc mặt hắn không đổi, chỉ khẽ gật đầu với bố mình.
"Bố biết con không thích nó, nhưng đứa nhỏ ấy thật ra không có ác ý gì, chỉ là bị nuông chiều quá mức nên mới thành ra ngang ngược." Lục Quốc Nguyên làm tài xế cho nhà họ Hứa nhiều năm, cũng coi như hiểu rõ phần nào về người nhà họ Hứa, "Hôm nay là trùng hợp, con và nó nhập học cùng ngày, không biết nó nghĩ gì mà không chịu đi máy bay hay tàu cao tốc, cứ khăng khăng bắt bố chở đi.
Bố là người ăn lương nhà họ, cũng không thể từ chối được."
Lục Quốc Nguyên vỗ vỗ vai Lục Chiếu Thâm, ra hiệu cho hắn lên xe: "Con cứ xem như nó không tồn tại, đừng gây chuyện không vui nhé."
Lục Chiếu Thâm gật đầu, đi thẳng đến bên xe, bỏ hành lý vào cốp sau rồi vòng qua ghế phụ, mở cửa ngồi vào.
Hắn không quay đầu lại, nhưng trong tầm mắt vẫn lướt thấy người kia, mặc áo khoác lòe loẹt, tóc uốn xoăn, cằm nhọn giấu trong cổ áo, lông mi cụp xuống, trông vừa ngoan vừa ngỗ ngược.
Vừa ngồi xuống, hắn liền nghe thấy người đó gọi một tiếng.
Lúc này Lục Quốc Nguyên còn ở ngoài xe, vội vàng hút xong điếu thuốc, rồi nhanh chóng vào xe, cười với người ngồi ghế sau: "Tinh Tinh à, Chiếu Thâm nhập học cùng ngày với cháu, hôm nay cho nó đi nhờ xe một chút, cháu đừng giận nhé."
Tầm mắt Hứa Tinh Triết lười nhác rời khỏi màn hình điện thoại, cậu "ừ" một tiếng qua mũi, không rõ vui hay giận.
Đứa nhỏ này bình thường dù có được nuông chiều cũng hiếm khi thất lễ như vậy, Lục Quốc Nguyên chỉ nghĩ cậu đang mải chơi game nên không rảnh để ý, bèn cười gượng rồi đóng cửa xe lại, hạ cửa kính để tản mùi thuốc lá trên người mình.
Lục Chiếu Thâm ngồi bên cạnh, không chơi điện thoại, chỉ ngồi ngay ngắn, lặng lẽ nhìn ngọn đồi phía xa.
Từ Khê Thành đến Nam Cảng, từ núi đến biển, quãng đường năm trăm cây số.
"Tinh Tinh sao lại muốn học Đại học Nam Cảng thế? Ở đó gần biển, cháu chẳng phải không thích ăn hải sản à?" Lục Quốc Nguyên lại hỏi.
Lúc đầu Hứa Tinh Triết không nói gì, đúng lúc Lục Quốc Nguyên tưởng cậu không nghe thấy, chuẩn bị im lặng thì Hứa Tinh Triết đột nhiên lên tiếng: "Người cháu thích ở đó."
Lục Quốc Nguyên sững người một chút, rồi bật cười lớn: "Vậy à, thế thì nên đi thật."
Hứa Tinh Triết không đáp lời, chỉ cầm điện thoại xoay xoay giữa các ngón tay, sau đó lại cúi đầu chơi game tiếp.
Suốt cả quãng đường, ba người không ai nói câu nào, trong xe chỉ có âm thanh chém giết va chạm của đao, súng, tên, rìu từ game của Hứa Tinh Triết vang lên.
Xe chạy được một nửa, đến khu dịch vụ, Lục Quốc Nguyên không nhịn được cơn thèm thuốc, chào Hứa Tinh Triết một tiếng rồi định ra ngoài hút thuốc. Lúc đứng dậy, ông gọi Lục Chiếu Thâm: "Không ra ngoài hít thở tí à?"
Lục Chiếu Thâm hơi nhổm người lên, liền cảm thấy lưng ghế sau bị đá một cái.
Hắn bèn không động đậy, chỉ lắc đầu với bố mình: "Không cần."
Cửa xe ghế lái đóng lại, Lục Quốc Nguyên vừa đi về phía nhà vệ sinh công cộng, người ngồi ghế sau liền nghiêng người lên, túm lấy cánh tay Lục Chiếu Thâm, ra lệnh: "Ngồi xuống ghế sau đi."
Lục Chiếu Thâm không để ý tới cậu, Hứa Tinh Triết không phục nói: "Cậu không ra sau thì tớ lên trước, cậu muốn để bố cậu thấy tớ ngồi lên người cậu à?"
Lục Chiếu Thâm lạnh lùng liếc cậu một cái, Hứa Tinh Triết theo phản xạ buông tay, nhưng vì thời gian gấp gáp, vội vàng nắm lại: "Nhanh lên!"
Ngoài cửa xe người qua kẻ lại, tiếng cười nói xa gần đan xen, sự dửng dưng của Lục Chiếu Thâm khiến thời gian vốn đã ít ỏi lại càng thêm gấp gáp, Hứa Tinh Triết sốt ruột: "Cậu không sợ bố câu mất việc à? Còn anh cậu nữa, hiện tại vẫn đang làm ở công ty của bố tớ đấy."
"Thú vị lắm à?" Lục Chiếu Thâm quay đầu nhìn cậu ta.
Hứa Tinh Triết nói từng chữ một: "Rất thú vị."
Cuối cùng Lục Chiếu Thâm vẫn mở cửa xe, chuyển từ ghế phụ xuống ghế sau. Cậu còn chưa nghĩ ra nên lấy lý do gì để qua mặt bố mình thì Hứa
Tinh Triết đã ngồi dạng chân lên người hắn rồi.
Cậu như một con thú nhỏ động tình, nôn nóng hôn lên môi Lục Chiếu Thâm. Cậu biết lúc này cả thời gian lẫn địa điểm đều không phù hợp, mà Lục Chiếu Thâm cũng không có chút phản ứng nào, thậm chí ngay cả bản thân cậu cũng không rõ mình đang làm gì, cậu chỉ biết ôm chặt lấy cổ Lục Chiếu Thâm, dùng một cái ôm và nụ hôn đơn phương để giải tỏa cảm xúc bồn chồn khác thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!