Chương 12: (Vô Đề)

Tôi tên là Liễu Tự.

Tôi không thích cái tên này.

Cuộc sống như bông liễu, số phận trôi nổi theo gió.

Nghe có vẻ thật rẻ rúng.....

Tôi là một người khuyết tật.

Trong một lần người cha nghiện cờ b.ạ. c bạo hành gia đình.

Tôi lấy hết can đảm đứng chắn trước mặt mẹ.

Từ ngày hôm đó, tôi không còn nghe thấy gì nữa.

Bác sĩ trong thị trấn nói, đây là do màng nhĩ bị vỡ nghiêm trọng dẫn đến mất thính lực.

Mẹ vừa khóc vừa trách móc tôi, tại sao không thể nhịn một chút, nhịn một lúc thì mọi chuyện sẽ êm đẹp.

Bà dùng hai trăm đồng giấu diếm được để mua cho tôi một cặp máy trợ thính.

Loại đeo ngoài, vừa nặng vừa buồn cười.

Cũng giống như cuộc đời tôi.....

Ngoài giờ học, tôi đều tháo máy trợ thính ra.

Như vậy sẽ không bị cướp, không bị xô đẩy, cũng không phải nghe những tiếng cười nhạo.

Tôi vẫn học được cách nhẫn nhịn.

Sau khi mất thính lực, tôi thích nhìn đăm đăm về phía ngoài thị trấn.

Nghe nói bên ngoài có trường đại học còn lớn hơn cả thị trấn, có thành phố có thể thay đổi vận mệnh.

Tôi muốn thi đỗ để ra ngoài.

Nhất định phải thi đỗ để ra ngoài.

Thế giới bên ngoài nhất định sẽ khác.....

Nhờ cặp máy trợ thính đơn giản đó, tôi đã được nhận vào một trường đại học ở tỉnh.

Nhưng khi tôi mặc bộ quần áo cũ kỹ màu xám xịt, đeo chiếc máy trợ thính nổi bật, lắp bắp giới thiệu bản thân.

Khi những tràng pháo tay lẻ tẻ vang lên, những ánh mắt tò mò và chế giễu âm thầm đánh giá.

Tôi đột nhiên cảm thấy một cảm giác áp bức tương tự.

Chỉ là nó ẩn giấu hơn, cao ngạo hơn so với ở thị trấn nhỏ.

Vì suy giảm thính lực lâu ngày, tôi nói chuyện có chút giọng địa phương không rõ ràng.

Cô bạn cùng phòng Diêm Huyên Huyên luôn lớn tiếng chế nhạo tôi trước mặt mọi người: "Cậu nói gì cơ?"

Điều này luôn khiến mọi người cười ầm lên.

Vì vậy, chúng tôi đã xảy ra một số xích mích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!