Chương 8: (Vô Đề)

Tôi khẽ cười.

"Ôn Kỳ, tôi không giống anh. Thứ đã vứt đi rồi, tôi sẽ không bao giờ nhặt lại."

Ánh mắt Ôn Kỳ khẽ run lên.

Tôi nói tiếp:

"Đêm kỷ niệm ngày cưới, khi anh nói rằng đã chán, tôi có mặt ở đó.

"Trên đường trở về, tôi đã vứt chiếc nhẫn ấy đi rồi.

"Ôn Kỳ, không liên quan gì đến người khác. Chỉ đơn giản là — tôi không cần anh nữa."

Đồng tử Ôn Kỳ co lại, như thể bị điều gì đó đánh trúng, cả người khẽ run lên.

"Ương Ương, anh…"

Anh nắm lấy tay tôi, cuống quýt như muốn giải thích điều gì.

Nhưng tôi đã rút tay ra.

"Ôn Kỳ, nói thẳng nhé, bây giờ nhìn thấy anh, tôi còn thấy buồn nôn.

"Vậy nên, hoặc là bây giờ ký tên, hoặc là gặp nhau ở tòa."

Sắc mặt Ôn Kỳ trắng bệch, chỉ cố chấp lặp đi lặp lại một câu:

"Ương Ương, chúng ta không ly hôn, chúng ta không ly hôn."

Thế nhưng, một tiếng cười khẩy cắt ngang lời anh ta.

"Tổng giám đốc Ôn, chuyện này e là không còn do anh quyết định nữa."

Hạ Thâm mặc bộ vest được cắt may chỉnh tề, dáng người cao thẳng, bước đến bên cạnh tôi.

Ánh mắt Ôn Kỳ thay đổi, trở nên lạnh lẽo và u ám.

"Đây là chuyện giữa tôi và Ương Ương, anh lấy tư cách gì mà xen vào?"

Nhưng Hạ Thâm chỉ khẽ mỉm cười.

"Ương Ương là thân chủ của tôi, tôi đương nhiên có tư cách."

17

Cuối cùng, hai người vẫn lao vào đánh nhau.

Như thể mối hận đã tích tụ từ lâu, cả hai đều không hề nương tay.

Tôi lạnh lùng đứng nhìn một lúc, rồi mới bước lên can ngăn.

Lúc này, khóe môi Ôn Kỳ đã bầm tím, ánh mắt lạnh lẽo.

"Họ Hạ kia, đừng tưởng ai cũng mù, không nhìn ra anh đang muốn nhân lúc người ta gặp khó mà chen chân."

Hạ Thâm khớp tay rỉ máu, tóc đen rủ trước trán, cười khinh khỉnh:

"Muốn chen chân cũng phải có cơ hội. Nói cho cùng, vẫn phải cảm ơn anh trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!