13
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã sang tháng Mười Một.
Sức khỏe của Tiểu Cửu ngày một yếu đi.
Nó thường cuộn mình bên chân tôi, dùng con mắt duy nhất còn lại lặng lẽ nhìn tôi.
Nhưng mỗi khi tôi nhìn lại, nó lại nhanh chóng lảng tránh ánh mắt.
"Tiểu Cửu, ở bên chị thêm chút nữa nhé, được không?"
Tôi khẽ vuốt đầu nó, thì thầm nói.
Tiểu Cửu cọ cọ vào lòng bàn tay tôi: "Meo."
Thế nhưng, đêm hôm đó.
Tiểu Cửu đột nhiên bắt đầu nôn mửa.
Tôi vội vàng bế nó lên, cầm lấy chìa khóa xe ở kệ cửa, chuẩn bị đưa nó đến bệnh viện thú y.
Ôn Kỳ vốn đang ở trong thư phòng, nghe thấy tiếng động liền bước ra.
"Vợ à, đêm gió lớn, mặc thêm áo vào. Để anh lái xe."
Anh khoác áo khoác lên vai tôi, rồi cầm lấy chìa khóa xe trong tay tôi.
Trên đường, anh phóng xe như bay tới bệnh viện.
Bên ngoài phòng phẫu thuật.
Qua lớp kính trong suốt.
Tôi nhìn Tiểu Cửu nằm nhắm mắt trên bàn mổ, không kìm được mà mắt đỏ hoe.
"Ương Ương, đừng lo. Có thể chỉ là Tiểu Cửu ăn nhầm thứ gì thôi. Em quên rồi à? Tiểu Cửu có tận chín mạng cơ mà, nhất định sẽ không sao đâu."
Ôn Kỳ nắm lấy tay tôi.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay ấy, dường như là sự an ủi duy nhất giữa tiết thu se lạnh này.
Tôi cụp mi mắt xuống, không nói gì.
Căn phòng chìm trong yên lặng.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí.
Ôn Kỳ cúi đầu liếc nhìn, khẽ nhíu mày, rồi tắt máy.
Thế nhưng, chuông điện thoại vẫn dai dẳng vang lên không ngừng.
Tôi ngẩng đầu, nhìn anh thật sâu.
"Nghe đi, có khi là chuyện quan trọng đấy."
Sắc mặt Ôn Kỳ không đổi, mỉm cười với tôi:
"Được, nghe lời vợ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!