11
Sau ngày hôm đó, mọi thứ dường như quay trở lại như thuở ban đầu.
Vì công việc dự án, tôi thường xuyên phải tăng ca.
Còn Ôn Kỳ thì về nhà đúng giờ, cơm nước cũng chuẩn bị sẵn từ trước.
Anh bị dị ứng hải sản, nhưng vì tôi thích ăn, nên vẫn thay đổi món mỗi ngày.
"Ương Ương, cua hoàng đế này là hàng vừa giao đến sáng nay, anh đã dặn chủ quán giữ lại riêng đấy, em nếm thử xem?"
Tóc tôi vừa dày vừa nhiều, thường không đủ kiên nhẫn để sấy khô rồi cứ thế đi ngủ.
Trong lúc lơ mơ, dường như có ai đó cầm máy sấy, vừa nhẹ nhàng hong khô tóc tôi, vừa thì thầm trách yêu:
"Đồng chí Trình Ương, tôi phải nghiêm túc cảnh cáo em, tóc không sấy khô, sau này già rồi sẽ bị đau đầu đấy."
Bệnh dạ dày của Ôn Kỳ hình như nặng hơn rồi.
Thỉnh thoảng đau đến mức sắc mặt tái nhợt, chỉ biết đáng thương nhìn tôi.
"Ương Ương, anh thấy hơi khó chịu…"
Trước đây, tôi luôn lo lắng đủ điều về chế độ ăn uống của anh, còn tỉ mỉ nấu cháo dưỡng dạ dày cho anh.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ dịu dàng rót cho anh một ly nước ấm.
"Uống nhiều nước ấm vào, sẽ đỡ đau thôi."
Ánh mắt Ôn Kỳ thoáng trầm xuống, nhưng rất nhanh lại tự mình xoa dịu.
"Uống xong thật sự thấy đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn vợ."
Những ngày gần đây, trước sự dịu dàng và những cử chỉ lấy lòng của Ôn Kỳ, tôi đều không khước từ, cứ thuận theo mà tiếp nhận.
Chỉ trừ buổi tối, khi anh vòng tay ôm lấy eo tôi.
Hơi thở mập mờ phả lên cổ tôi.
"Ương Ương…"
Giọng nói trầm thấp của Ôn Kỳ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Tôi khẽ nhíu mày, đẩy anh ra.
"Hôm nay em hơi mệt."
Ôn Kỳ lập tức cứng đờ lại.
Một lúc sau, anh mới nhẹ giọng nói:
"Vợ ơi, đợi em rảnh rỗi một chút, mình cùng đi Phần Lan ngắm cực quang nhé."
Đi Phần Lan ngắm cực quang cùng Ôn Kỳ là ước mơ của tôi từ thời đại học.
Nhưng lúc đó không có tiền.
Về sau có tiền rồi, Ôn Kỳ lại luôn không có thời gian.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!