Ngay sau đó, anh bẻ khớp tay, định ra tay.
Hai người họ, một là bá vương trường học từ thời cấp ba, ra đòn tàn nhẫn; một người từ nhỏ đã học võ, cũng chẳng kém cạnh chút nào.
Nếu thực sự đánh nhau, e rằng quán lẩu này sẽ tanh bành.
Huống hồ gì, giờ cả hai đều được xem như nhân vật nửa công chúng — một người là ngôi sao thương trường, một người là luật sư danh tiếng, lại đều có ngoại hình nổi bật.
Tôi thấy xung quanh đã bắt đầu có người rút điện thoại ra quay phim.
Vội vàng kéo Hạ Thâm lại, lạnh giọng quát:
"Ôn Kỳ, anh điên rồi sao?"
Nhưng khi Ôn Kỳ nhìn thấy tôi và Hạ Thâm đứng cạnh nhau, đôi mắt anh đỏ ngầu lên.
Nhất Phiến Băng Tâm
"Trình Ương, em dám bênh vực hắn sao?"
Tôi lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh ta:
"Ôn Kỳ, biết đủ là được rồi."
Đúng lúc đó.
Lâm Thư quay lại.
Cô nhìn hai người đang căng như dây đàn, có chút ngơ ngác.
"Chuyện gì thế này?"
Ôn Kỳ thấy cô xuất hiện, khựng lại một chút.
"Các người... đi cùng nhau?"
Lâm Thư hừ lạnh:
"Tất nhiên rồi."
Ánh mắt cô nhanh chóng rơi vào Tống Ly đang đứng cạnh Ôn Kỳ, giọng đầy châm biếm:
"Sao thế? Tổng giám đốc Ôn phát đạt rồi, cố tình dắt bồ nhí đến khoe khoang thị uy à?
"Hồi tốt nghiệp, ai mà nói đời này chỉ yêu mình Ương Ương, cả đời chỉ tốt với cô ấy một người? Tôi phì!
"Cũng tại Ương Ương nhà tôi ngốc, tin vào mấy lời xạo đó, bỏ qua bao nhiêu thiếu gia nhà giàu theo đuổi, lúc đó lại cứ cố chấp lấy cho bằng được anh – một kẻ tay trắng nghèo rớt mồng tơi, anh xứng sao?"
Lời của Lâm Thư, nói không chút nể nang.
Tống Ly tức giận, chắn trước mặt Ôn Kỳ, như gà mẹ bảo vệ con, tức tối nói:
"Chị dựa vào đâu mà nói anh ấy như vậy?! Tôi không cho phép chị nói anh ấy như thế!"
Lâm Thư chỉ nhàn nhạt liếc cô ta một cái.
"Thứ không ngóc đầu lên nổi mà cũng la hét ghê thật. Đã làm tiểu tam rồi thì biết điều mà cúi đầu sống cho yên! Hiểu chưa?"
"Cô…!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!