Chương 2: (Vô Đề)

Chàng thiếu niên với gương mặt lạnh lùng, tàn nhẫn xông vào, cầm theo một con dao, kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng đó.

"Không sao rồi... không sao rồi... đừng sợ."

Ôn Kỳ mười bảy tuổi, cởi chiếc áo thun đen rộng thùng thình khoác lên người tôi, tay vẫn run lẩy bẩy.

Ngày tôi rời khỏi thị trấn cùng Ôn Kỳ.

Phía sau lưng là tiếng cười chói tai của mẹ tôi.

"Ương Ương, đàn ông ai mà chẳng thích gái trẻ, sớm muộn gì con cũng có kết cục như mẹ thôi."

Mẹ tôi thời trẻ là người đẹp nhất thị trấn.

Đàn ông theo đuổi bà, đàn bà ganh tị với bà.

Bà tận hưởng tất cả điều đó một cách thỏa mãn.

Nhưng khi thanh xuân qua đi, bà lại thấp hèn đến mức hy vọng dùng con gái để giữ chân đàn ông.

"Két––"

Tôi đạp mạnh phanh xe.

Lốp xe rít lên, ma sát dữ dội với mặt đường.

Đèn đỏ bật sáng.

Ánh mắt tôi dừng lại ở ngón áp út tay trái.

Chiếc nhẫn bạc nhỏ bé, phát ra ánh sáng u ám.

Ôn Kỳ từng tặng tôi vô số chiếc nhẫn đắt tiền.

Hồng ngọc, ngọc lục bảo, kim cương lấp lánh…

Nhưng tôi chỉ xem chiếc nhẫn bạc này như báu vật, luôn đeo trên tay.

Chỉ vì đó là chiếc nhẫn mà Ôn Kỳ tự tay làm cho tôi vào đêm trước hôn lễ, bên trong còn khắc tên viết tắt của cả hai.

Chiếc nhẫn bạc vốn là một đôi.

Giờ phút này, chiếc còn lại đã bị chủ nhân ném vào đáy ly.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước.

10, 9, 8…

Đèn xanh sắp sáng.

Tôi từ từ tháo chiếc nhẫn trên tay, rồi mở cửa kính xe, ném nó vào bãi cây xanh bên đường.

03

Ba ngày sau, tôi đến thẳng công ty của Ôn Kỳ.

Trước cửa văn phòng.

Tống Ly chặn tôi lại, giọng nhỏ nhẹ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!