Năm thứ năm sau khi kết hôn, tôi đã khiến Ôn Kỳ chán ngấy.
Tôi từng cố gắng níu kéo.
Cho đến đêm kỷ niệm ngày cưới, tôi bắt gặp anh ta trong quán bar.
Dưới ánh đèn mờ mịt và ám muội.
Người lẽ ra đang đi công tác xa – Ôn Kỳ – lại cúi đầu nhẹ giọng dỗ dành cô gái trong lòng.
"Chỉ là một chiếc nhẫn rẻ tiền, cũng đáng để em giận đến vậy sao?"
Cô gái trẻ trung, xinh đẹp với đôi mắt hoe đỏ vì giận dỗi, hờn mát tháo chiếc nhẫn cưới trên tay anh, ném vào ly rượu chân cao bên cạnh.
"A Kỳ, em không thích anh và bà già đó đeo nhẫn giống nhau."
Nói xong, trong tiếng cổ vũ nhốn nháo của đám người xung quanh, cô ta hôn lên môi anh một cách táo bạo.
Ôn Kỳ khẽ nhướng mày, ôm lấy eo cô ta, đáp lại nụ hôn ấy bằng một động tác càng sâu hơn.
Tôi lặng lẽ nhìn chiếc nhẫn chìm dần xuống đáy ly.
Sau một thoáng im lặng, tôi bấm gọi một số điện thoại.
"Vụ ly hôn này, anh nhận chứ?"
01
"Nhận."
Đầu dây bên kia gần như không có chút do dự nào.
"Nếu là vụ của bạn em, tôi giảm giá hai mươi phần trăm; nếu là của chính em, miễn phí."
Tôi khẽ cụp mắt, giọng điệu bình thản.
"Vụ của tôi, lát nữa tôi sẽ gửi tài liệu cho anh."
Nói xong, tôi ngắt cuộc gọi.
Không xa lắm, tiếng ồn ào vẫn chưa dứt.
Cô gái bị hôn đến mức đôi mắt long lanh ánh nước, sau đó rúc mặt vào n.g.ự. c Ôn Kỳ, hơi thở dồn dập.
Dưới ánh đèn rực rỡ mờ ảo, trông lại càng khiến người ta thương xót.
Người bên cạnh thấy vậy, trêu chọc:
"Anh Kỳ, nhớ giấu kỹ em dâu nhỏ đấy. Nếu để chị Ương Ương biết, chắc chắn sẽ làm ầm lên cho xem."
Ôn Kỳ nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô gái, nở nụ cười lạnh nhạt.
"Cô ta có tư cách gì mà làm ầm lên?"
Những người khác cũng phụ họa theo.
"Đúng vậy, anh Kỳ đã quá nuông chiều Trình Ương rồi. Chứ với thân phận của anh Kỳ, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có?"
"Chị Ương Ương đúng là xinh, nhưng chị ấy đã hai mươi tám rồi, sao so được với em dâu nhỏ của bọn em?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!