Ngồi lại bệnh viện một lát, Diệp Kiến An nói:
"Tiểu Tinh, giờ con mở cửa hàng thú cưng chắc hẳn rất bận, không cần ở lại với ba mẹ."Đối với việc tiệm thú cưng ông cũng không rõ lắm, nhưng trong thời gian ngắn như vậy Diệp Tinh kiếm được hẳn năm mươi tám vạn, tương đương với số tiền mà ông và Lưu Mai kiếm cả đời, ông cũng sẽ không ngăn cản con trai.
Diệp Tinh gật đầu một cái, bây giờ quả thực hắn có việc cần phải làm.
"Ba, mẹ, con đi trước, đợi tiệm thú cưng khai trương, con đưa hai người đi xem." Diệp Tinh cười nói, nói xong sải bước rời đi.
"Con trai trưởng thành thật rồi." Trên giường bệnh, Lưu Mai nhìn Diệp Tinh rời đi, lau nước mắt nói.
Bình thường bà thấy Diệp Tinh còn không thể tự chăm sóc bản thân, nhưng bỗng nhiên lại có thể gánh vác được trách nhiệm gia đình.
"Đúng là hiểu chuyện hơn nhiều." Diệp Kiến An gật đầu một cái nói.
Trên mặt Lưu Mai mang vẻ tươi cười:
"Kiến An, con trai có bản lĩnh hơn ông."
"Có bản lĩnh tới đâu đi nữa, tôi cũng là bố nó, tôi muốn đánh nó liền đánh." Diệp Kiến An nhất thời nói.
Dù nói như vậy, nhưng lúc này trong mắt ông có một tia vui vẻ yên tâm, còn có một chút nhẹ nhõm.
Giờ đây, áp lực trên người hắn cũng giảm đi rất nhiều!.
Sau khi rời bệnh viện, Diệp Tinh nhanh chóng đi tới chim thú lân cận, bắt đầu chọn mua vẹt cùng với một ít loài chim cảnh đẹp.
Còn về tiệm thú cưng, hắn đãđại khái đã có ý tưởng.
Gọi một chiếc taxi, tới gần chợ chim thú thì dừng lại.
Xe taxi không cách nào đi vào sâu bên trong.
Diệp Tinh đứng ở một bên vỉa hè, nhàm chán chờ đèn đỏ.
Hửm? Bỗng nhiên, Diệp Tinh nhìn về phía một cái bé gái cách đó không xa.
Nhìn qua dnasg vẻ bé gái khoảng chừng năm, sáu tuổi, trong tay còn cầm một cái lồ ng chim non.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mềm mịn nhưng mắt lại rưng rưng, nhìn qua giống như một cô bé đáng thương.
Nàng bé mắt nhìn khắp nơi, có vẻ như đang tìm kiếm gì đó, sau đó liền đi tới bên lề đường, đứng cách Diệp Tinh rất gần.
"Bé gái này lạc mất người nhà?"
Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, bỗng nhiên sắc mặt Diệp Tinh khẽ biến.
Giờ vẫn đang là đèn đỏ, nhưng mà ánh mắt bé gái lại sáng lên, chạy về phía trước.
Hai bên đường, mấy chiếc xe vẫn đang đi qua đi lại với tốc độ rất nhanh.
"Có xe đi tới, vậy mà đứa nhỏ còn muốn băng qua đường."
Nguy hiểm.! Xa xa, một vài người thấy tình hình của bé gái, nhất thời không nhịn được kinh hô.
Nhưng mà, bé gái mới vừa chạy được hai bước, lại phát hiện thân thể mình bỗng nhiên bay lên trời, đôi mắt nhấn nước của bé nhất thời lộ ra vẻ nghi hoặc, tay nhỏ, chân nhỏ đang không ngừng vùng vẫy, tựa như đang suy nghĩ tại sao đột nhiên mình lại bay lên?
"Cô bé, ba mẹ của bé không có dạy bé lúc đèn đỏ không thể qua đường à?" Tay phải Diệp Tinh đem bé gái xách lên, bất đắc dĩ nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!