Chương 8: Tôi không có cười

Địa điểm diễn tiếp theo ở trên xe buýt. Tư Mậu Nam đóng vai nam chính giải vây nữ chính đang bị yêu râu xanh bắt nạt.

Trong quá trình quay, Dư Tuyển ôm bình nước ấm đứng bên cạnh phim trường.

Không gian của xe buýt có hạn, bên ngoài về cơ bản không biết được tình hình quay phim bên trong.

Dư Tuyển không muốn chơi điện thoại đi động, cũng không muốn xem khung cảnh thành phố Hạ vào ban đêm.

Cậu tạm thời đứng dưới đèn đêm của phim trường, tìm kiếm thân hình Tư Mậu Nam qua cửa sổ xe buýt, thuận tiện nhớ về Tư Mậu Nam thời học trung học.

——

Cuộc sống lớp 12 kỳ thực rất nhạt nhẽo. Bên cạnh làm bài thì chính là nghe giáo viên dạy học, khô khan vô vị.

Tư Mậu Nam bị ngộp đến nỗi chẳng còn hứng đi quán net chơi game cùng Lương Việt.

Vất vả lắm mới học xong hai tiết Tiếng Anh buổi sáng, Tư Mậu Nam lười biếng nằm xuống bàn, mãi đến lúc đám Lương Việt đến tìm anh đi nhà ăn ăn cơm mới đứng lên.

Nhà ăn trường trung học số 3 có ba tầng. Mấy người bọn họ thích lên tầng ba, mà mỗi lần lên đều sẽ chiếm hết một hàng. Ăn một bữa cơm thôi cũng vô cùng náo nhiệt. Lương Việt gọi đây chính là phô trương.

Nhưng mà, dù có là nhóm đại ca phô trương cũng phải xếp hàng lấy cơm.

Lương Việt vội vã nhảy vào hàng người đứng trước quầy gà rán, Tư Mậu Nam thì tuỳ tiện lựa một hàng. Hôm qua anh cùng bạn đi ăn một bữa buffet thịt nướng, bây giờ vẫn thấy hơi đầy bụng, chỉ muốn thức ăn chay đơn giản. Trong nhà ăn đồ chay ngược lại không ít, cũng không có đồ ăn hắc ám như dứa xào thịt bò.

Tư Mậu Nam vừa xuất hiện ở đầu hàng, lập tức có một bạn nữ đi sau anh, thấp giọng thì thầm. Hiện tượng này thường xuyên xuất hiện, từ lâu anh đã không thấy kinh ngạc nữa. Ngược lại cảm thấy cái cổ trước mắt anh đây có chút quen, đặc biệt là cặp kính mắt kia.

Đang muốn chào hỏi, hai thằng nhóc không biết trời cao đất rộng từ đâu đột nhiên đẩy cậu, nói rằng: "Dư Tuyển, giúp tụi này lấy cơm, tụi này ngồi chỗ gần cửa đợi mày."

Dư Tuyển không lên tiếng, Tư Mậu Nam đứng phía sau lập tức không vui. Tuần trước anh vất vả lắm mới cứu được tên nhóc này, sao lại muốn lấy cơm giúp người ta chứ. Tiểu Dư Tuyển còn chưa báo đáp anh đâu.

Tư Mậu Nam đột nhiên ôm Dư Tuyển trước mặt anh, kéo cậu về sau, đối mắt với hai em trai lớp dưới mất lịch sự chen hàng, mặt khó chịu nói rằng: "Hai đứa mày khối mấy lớp nào, hoặc tự mình xếp hàng lấy cơm, hoặc chết đói, hoặc là bị tao đánh chết."

Hai học sinh kia ôm khay cơm run lẩy bẩy nói: "Lớp 11-10 ạ."

"Được rồi, cút đi." Họ thật sự không chú ý đến đằng sau Dư Tuyển chính là đại ca kiêm học bá Tư Mậu Nam đại danh đỉnh đỉnh.

Hai em trai lớp dưới rụt cổ một cái, biết rõ bọn nó không thể chọc được đại ca của trường, ôm khay cơm chạy đi.

Dư Tuyển bị Tư Mậu Nam ôm, tay của đối phương đặt ngang trên xương quai xanh của mình, lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lượn quanh tai cậu.

Tư Mậu Nam cười khẽ với Dư Tuyển còn đang sững sờ đứng đó: "Bạn nhỏ à, anh lại giúp cậu một lần, cậu tính làm gì cảm ơn anh đây?"

Dư Tuyển đang định từ chối hai bạn học: "…"

Tư Mậu Nam chọt chọt hai má Dư Tuyển: "Nói chuyện, nói chuyện đi nào." Rồi liền chọt hai lần.

Biểu tình Dư Tuyển lạnh nhạt, vẫn là câu nói ấy: "… Tôi không kêu anh giúp."

Tư Mậu Nam nhỏ giọng uy hiếp bên tai Dư Tuyển: "Không nói cảm ơn anh sẽ không cho cậu lấy cơm."

Dư Tuyển mắt thấy đến lượt mình chọn món, phía sau của họ còn một hàng dài người đứng, không lấy cơm nhất định sẽ gây trở ngại đến người khác. Cậu sắp bị Tư Mậu Nam làm phiền đến chết rồi.

"Anh thật trẻ con." Hung dữ quay đầu lại trừng Tư Mậu Nam một cái, thấy dáng dấp đầy đắc ý của người kia, liền cắn răng nghiến lợi nói: "Cảm ơn."

Tư Mậu Nam không hài lòng lắm, cũng không tiện gây khó những bạn học khác lấy cơm, anh liền buông Dư Tuyển ra.

Dư Tuyển vất vả lấy cơm xong, chuẩn bị chuồn lẹ, kết quả còn chưa kịp trốn liền bị Tư Mậu Nam kéo đến chỗ ngồi nhóm mấy đại ca lớp 12 của bọn họ.

Tư Mậu Nam hống hách nhấn Dư Tuyển ngồi vào vị trí của mình: "Đến, ngồi ở đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!