Có câu nói: vì một người mà đem lòng yêu cả một thành phố.
Dư Tuyển đến thành phố Hạ được mấy ngày vẫn chưa ngắm phong cảnh ở đây, cậu không biết nhiều về văn hóa nơi đây, không biết có công trình kiến trúc gì, có trường nào nổi tiếng, có thể ngắm cảnh ở đâu.
Bây giờ, cậu hơi có động lực.
Người cậu thích mấy năm đang ở trước mặt, có thể chạm có thể sờ có thể ôm, không có gì tốt hơn điều này. Mặc dù loại tiếp xúc này có khả năng chỉ như ánh sáng bé nhỏ lập lòe của con đom đóm, cậu vẫn muốn. Tuy trái tim cậu không mạnh mẽ tới nỗi có thể bỏ qua mọi khổ sở bi thương tuyệt vọng, nhưng cậu có thể biến nó thành thói quen, chỉ cần quen chịu đựng sẽ có thể thích ứng.
Bọn họ dừng ở bờ sông không lâu lắm, chủ yếu vì quá đói bụng.
Tư Mậu Nam nghiêng người để di động vào balo đang đeo, đưa Dư Tuyển vào một quán ăn ẩn trong ngõ.
Cậu nhận ra, Tư Mậu Nam luôn cố tình tìm những quán ăn ẩn trong mấy chỗ kỳ quái, hơn nữa mùi vị món ăn cũng không tệ.
Bọn họ dựng xe đạp dưới gốc cây.
Mồ hôi trên trán Dư Tuyển đã khô, cậu hỏi Tư Mậu Nam: "Ở đây có gì ăn?"
Tư Mậu Nam chỉ biển hiệu không rõ ràng lắm trên cửa: "Chim."
"Chim gì cơ? Chúng ta sẽ ăn món dân dã à." Dư Tuyển nhìn chằm chằm biển hiệu đã tróc sơn.
"Nghĩ gì vậy, người ta làm ăn đứng đắn, chim bồ câu đó." Tư Mậu Nam mở cửa gỗ cố ý làm theo kiểu cổ xưa, nắm tay Dư Tuyển đi vào:"Ăn chim bồ câu non nướng."
Dư Tuyển đói hơn nửa ngày vô thức nuốt một ngụm nước bọn, sau khi vào quán ăn cảm giác đói bụng càng rõ hơn.
Đúng là vô cùng đói.
Sau khi Tư Mậu Nam đứng trước bàn báo tên của họ, nhân viên phục vụ đưa họ vào phòng riêng.
Hiện tại không ngắm được cảnh sông, phòng riêng chỉ là dùng mấy bức bình phong tách ra, quán ăn đúng là nhỏ thật.
Trong quán có mười bộ bàn ghế, đông khách, âm thanh trò chuyện trầm thấp, không ồn ào.
Từ những quán ăn Tư Mậu Nam tìm ra, ít nhiều gì Dư Tuyển cũng biết anh là người không thích ồn ào.
Bởi vì đã đặt món trước, chưa đợi bao lâu hai người đã được ăn.
Bọn họ gọi bốn con bồ câu non nướng, còn tưởng hơi nhiều, ai ngờ đã ăn hết rồi.
Không chỉ như vậy, cơm nước quán này có vị rất vừa miệng, đồ ăn mới lạ, có hương vị nông thôn.
Tư Mậu Nam cuối cùng cũng thấy Dư Tuyển hôm nay ăn nhiều hơn mấy ngày trước, anh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm khoảng thời gian này phải tìm quán ăn tốt hơn mới được.
Dư Tuyển buông đũa, nhấp một ngụm nước bớt ngán, vô cùng no.
"No chưa? Nếu không đủ chúng ta lại gọi tiếp." Tư Mậu Nam cũng gác đũa lại, anh cũng no rồi.
Dư Tuyển nhẹ nhàng ợ một tiếng no nê.
Tư Mậu Nam ấn chuông phục vụ nói: "Vậy chúng ta về thôi."
Ra khỏi quán, về đầu hẻm, hai chiếc xe họ đạp tới đây bị người khác lấy đi mất.
"Làm sao bây giờ, đón xe à?" Không biết có phải do ăn no quá không, Dư Tuyển hơi miễn cưỡng, không muốn vận động, cậu mệt rã rời.
Tư Mậu Nam dùng điện thoại xem bản đồ: "Cách quán chúng ta đang đứng, khoảng 2 km, nếu đi mất nửa tiếng, đón xe mất 35 phút.
"Vậy đi bộ đi, ăn no xong đi xe, dễ bị nôn." Dư Tuyển tự quyết định theo bản năng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!