Sáng sớm đã bị Tư Mậu Nam giành mất công việc, mãi đến khi anh suýt chút nữa đút cháo tới miệng, cậu mới thoát khỏi trạng thái mơ màng.
Dư Tuyển vội vàng cầm tay anh nói: "Đưa tôi cái thìa đi." Không thể để người khác nhìn thấy cảnh này được.
Trong lúc ăn, Tư Mậu Nam đã bỏ khẩu trang xuống.
Tư Mậu Nam mười phần tiếc nuối trả thìa lại cho Dư Tuyển, anh muốn đút cháo cho Dư Tuyển mà: "Thật ra tôi đút cho em ăn cũng không phải không thể."
"Tay tôi không bị tàn phế, có thể tự ăn được."
"Nhưng mà tôi muốn đút cho em."
"Bỏ suy nghĩ đó trong đầu anh đi, không thể được."
"Hiện tại không được nhưng không có nghĩa là sau này cũng không được."
"Rất mất mặt đấy. Bây giờ anh có ăn hay không?" Dư Tuyển không muốn dây dưa với anh loại vấn đề của đứa trẻ ba tuổi này.
Tư Mậu Nam nở nụ cười, cúi đầu ăn cháo của mình: "Ăn"
Mười phút trước, hai người từ trong thang máy ra ngoài bằng cửa sau, Tư Mậu Nam đưa Dư Tuyển đến cửa hàng đằng sau phố. Ngay cạnh khách sạn họ ở cũng có chỗ mua đồ ăn sáng, nhưng lại không ngon bằng nơi này. Điểm khác biệt nằm ở hương vị đặc sắc của địa phương.
Đây là nhà hàng chuyên nấu điểm tâm suốt 17 năm nay, được mệnh danh là trăm năm có một.
Thời điểm bọn họ đến, nơi đây chưa đông khách lắm, nên họ không cần ngồi ghép bàn với người khác.
Mỗi người gọi một bát cháo, Dư Tuyển muốn ăn cháo thịt bò, Tư Mậu Nam thì gọi cháo thịt nạc, thêm đồ ăn kèm khá giống bánh quẩy, nhưng bên trong không có nhân, mềm xốp giòn giòn, rất đặc biệt.
Xuân về hoa nở, trong cửa hàng còn có món mới tên cháo hoa tươi, nghe rất thú vị. Nhưng Dư Tuyển và Tư Mậu Nam không thuộc kiểu người thích nếm món ăn kì lạ, tạm thời không có hứng thú khám phá. Hai người ăn xong tính tiền rồi rời đi.
Tư Mậu Nam không đưa Dư Tuyển về bằng đường cũ mà đi vào bằng cửa chính khách sạn, cũng giúp Dư Tuyển quen biết với đường phố nơi đây.
Dư Tuyển rất ít khi có tâm trạng thưởng thức khung cảnh buổi sáng ở một thành phố xa lạ, hôm nay xem như ngoại lệ.
Không biết có phải do bên cạnh có thêm một người hay không, tóm lại là không còn một mình nữa.
Rất an tâm.
Hai người nhàn nhã đi về khách sạn, trên đường về còn thấy tiệm bánh gato, bánh rán,… nhiều cửa hàng làm sinh hoạt của đường phố náo nhiệt hẳn lên.
Tư Mậu Nam nói với Dư Tuyển: "Bánh rán hôm qua mua cho em là ở cửa hàng này. Nếu em thấy ngon thì lần sau lại tới đây."
Dư Tuyển đồng ý: "Được. Chờ đến khi chúng ta ăn hết đồ ăn ngon ở đây cũng đến lúc trở về."
Tư Mậu Nam nhìn giọt mồ hôi trên chóp mũi Dư Tuyển, gật đầu: "Ừ"
Hai người trở về phòng, cầm ba lô trực tiếp xuất phát đến địa điểm quay phim.
Địa điểm hôm nay lại thay đổi, nhưng không cách xa khách sạn lắm.
Tư Mậu Nam chuyên chú đóng phim bên trong, Dư Tuyển ở bên cạnh chăm sóc anh. Cậu mua được chiếc quạt nhỏ ở cạnh khách sạn, đợi Tư Mậu Nam diễn xong ra đây hóng gió.
Trong lúc chăm chú theo dõi Tư Mậu Nam đóng phim, Dư Tuyển nhận được điện thoại từ Mạch Bạch.
Chủ yếu hỏi cậu về tình hình công tác, còn nhắc tới một vấn đề cực kì đòi mạng.
"Tiểu Dư, cậu không chụp ảnh cho Tư Mậu Nam phát phúc lợi cho fan sao? Mấy ngày nay Weibo của Tư Mậu Nam không có động tĩnh gì, người hâm mộ của cậu ấy đang kêu gào đó. Nhớ buổi trưa nhắc cậu ấy up hai tấm hình, trông chuyên nghiệp một chút."
"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ nhắc anh ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!