Chương 19: (Vô Đề)

"Sao lại đến sớm vậy, có phải là nhớ tôi không?" Hai mắt Trì Dã díp lại thành một mí, ngáp mà vẫn không quên buông lời cợt nhả.

Tô Trì Á đã sinh ra miễn dịch với lời của Trì Dã, nghiêm mặt như một huấn luyện viên khắt khe, liếc nhìn điện thoại di động: "Cho anh năm phút tự sửa soạn, tôi đợi anh ngoài cửa."

"Chờ đã!" Lúc này Trì Dã mới tỉnh táo chút, sốt ruột gọi người lại: "Không phải trận thi đấu ngày hôm nay mười giờ mới bắt đầu à, bây giờ trời còn chưa sáng mà?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Tối hôm qua trời mưa, anh còn chưa từng chạy đường đua ẩm ướt như vậy, phải dành chút thời gian ra luyện tập một chuyến."

Toàn bộ hành trình đường đua của trường đua thành phố Hồ dài ba cây số, trong đó đường thẳng tám trăm hai mươi mét, cũng được bố trí thêm các khúc cua tròn, dài, cao tốc và thiết kế đường cong hẹp chữ S cao tốc. Mặc dù giai đoạn trước toàn bộ đường đua đã được mô phỏng lại vô số lần nhưng thực tế tại chỗ vẫn có chênh lệch với khi luyện tập, huống chi trời hôm nay lại không đẹp.

Trời vừa mưa còn hơi râm mát, trường đua không ai, chỉ có mấy nhân viên nghiệp vụ đang làm công tác chuẩn bị.

"Vì sao chỉ có một mình tôi tới? Bọn Thạch Đầu đâu?"

Trì Dã đi lên kéo lấy cái khóa áo khoác, nhìn bốn phía.

"Trước kia bọn họ đã từng chạy trời mưa rồi, bây giờ vấn đề của anh là lớn nhất."

"Hừ, đúng thật là không đáng yêu gì." Trì Dã nhún vai: "Sao cô không thể thật thà chút thôi nhỉ, nói là lo cho tôi nên lén dẫn tôi ra tập trước?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sự quan tâm bình thường một khi đi qua lời của Trì Dã nhất định sẽ trở nên ám muội.

Đúng bảy giờ trường đua sẽ bắt đầu dọn dẹp, Trì Dã chỉ có thời gian một tiếng để có thể tập luyện. Trường đua không phải là điểm tập ở trụ sở đội xe, không có cách nào thực hiện giảm sát và điều khiển tại chỗ, để có thể tìm ra sai sót trong thao tác của Trì Dã với tốc độ đủ nhanh, Tô Trì Á cũng lái một chiếc mô

-tô, từ bên ngoài theo sát Trì Dã cả hành trình.

Độ ẩm ướt của đường đua còn nghiêm trọng hơn cả trong tưởng tượng, ở khúc cua hầu như khó mà khống chế phương hướng và tốc độ chạy được. Đối với tay đua, đây không chỉ là bài thử thách kỹ thuật, mà càng là sự thách thức cho tố chất tâm lý.

Tô Trì Á ở bên cạnh lớn tiếng giục: "Tăng tốc, tăng tốc, tốc độ của anh chậm quá!"

Tốc độ lúc này của Trì Dã còn không đạt cả tốc độ mấy lần luyện tập trước đây, lúc này bánh sau bắn ra rất nhiều bụi nước như biến thành thú dữ đòi mạng, sự sợ hãi trước tốc độ anh từng trải qua lại nổi lên lần nữa.

Đã sắp đến khúc cua có độ khó cao nhất. Lúc luyện tập, bọn họ từng đối chiếu mà mô phỏng vị trí ôm cua và tốc độ xe theo độ cong khúc cua vô số lần nhưng dưới mặt đất ẩm ướt, cả vị trí lẫn tốc độ đều cần tay đua dựa vào cảm giác của xe mà tự điều chỉnh. Tô Trì Á theo sau Trì Dã quan sát được thao tác của anh: "Trì Dã, tập trung sự chú ý! Tầm mắt nhìn kỹ vào khúc cua, hạ số xe xuống, nghiêng người và ép xuống, tiếp tục ép xuống để qua khúc cua!"

Bánh sau vượt qua vũng nước, cả chiếc xe bắt đầu chệch đi theo hướng ngoặt. Tốc độ cực lớn không phải nguyện vọng bản thân khiến cho Trì Dã như con ngựa bị hoảng sợ, theo hướng thay đổi của cú chệch, tay lái cũng bắt đầu nghiêng theo.

Mắt thấy xe sắp lệch khỏi quỹ đạo bình thường, mặt Tô Trì Á đổi sắc, vội vã lên tiếng nhắc nhở: "Đừng hoảng hốt, lập tức nắm chặt tay lái, đừng phanh xe, tiếp tục duy trì tốc độ xe bình thường!"

Đợi thân xe ổn định rồi, Trì Dã mới chậm rãi hạ tốc độ lại, dừng xe sát bên vùng biên đường đua, cởi mũ bảo hiểm xuống, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch, cả người thể hiện nỗi sợ hãi chưa nguôi.

Tốc độ lúc nghiêng người trên mặt đường trơn trượt đã vượt qua điểm cao nhất lúc anh ôm cua trước đây, mà hiện tại, vì cuộc thi chưa bắt đầu, vẫn chưa được sắp xếp đầy đủ biện pháp chữa bệnh và chăm sóc, nhỡ như ban nãy anh bị lật xe thì hậu quả khó mà lường được.

Tô Trì Á đứng ở bên cạnh Trì Dã, cởi mũ bảo hiểm ra, lắc lắc mấy sợi tóc qua vai: "Bị thương à?"

"Không có, chỉ là bảo vệ gối và giày hơi bị mài mòn rồi." Trì Dã khom người lau đi mấy giọt nước mưa văng lên người: "Độ khó của trường đua này quả thật đã lớn hơn."

Đôi môi Tô Trì Á mím chặt: "Cũng gần đến giờ rồi, xe còn cần được tiến hành kiểm tra, bảo trì lần cuối, lái về trước đi."

Nửa chặng sau hai người không hề nói chuyện, vẫn duy trì tốc độ thấp an toàn mà chạy.

Lúc Tô Trì Á và Trì Dã đến nhà hàng của khách sạn, các thành viên khác trong đội xe đã tụ tập lại ăn bữa sáng. Thấy hai người cùng nhau vào cửa, Kỳ Nguyên Tịch, người không gọi là biết xem sắc mặt, kêu to lên: "Sáng nay em đến phòng anh Dã gõ cửa không ai để ý đến em. Thành thật khai báo đi, anh Dã, không phải tối hôm qua anh ngủ ở trong phòng sư tỷ em chứ?"

Nói xong, người cả bàn rơi vào điên cuồng, Thạch Đầu lấy đũa gõ vào bát, tạo thành không khí ồn ào: "Kết hôn! Kết hôn!"

"Ăn vẫn chưa chặn nổi miệng mấy cậu à!" Đương sự là Tô Trì Á mặt lạnh lùng, đạp một cú về phía cái ghế Thạch Đầu ngồi: "Tinh thần, thể lực đều dồi dào như thế thì chuẩn bị lấy được cái giải quán quân về cho tôi đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!