Vốn dĩ tất cả mọi người đều cho Lâm Trì Viễn chỉ là bác sĩ, không ngờ anh ta còn biết đua xe, mấy đội viên mới nãy còn đang xem đấu đã chạy đến túm tụm vây quanh Lâm Trì Viễn, tò mò hỏi lung tung này kia, trái lại bỏ quên Trì Dã ở sau lưng.
Không hề cố hết sức đi tìm cô gái nhỏ, Trì Dã dứt khoát rời khỏi đường đua. Dáng vẻ này của anh lại lọt hết cả vào mắt Tô Trì Á.
"Lâm Trí Viễn, anh theo tôi qua đây." Tô Trì Á la lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng đã đến một chỗ yên tĩnh, hai mắt Tô Trì Á thấp thoáng sự giận dữ tột cùng: "Tôi đã nói với anh rồi, Trì Dã chỉ mới tiếp xúc với bộ môn này, anh biết rõ thực lực anh ấy không bằng mình, còn kéo anh ấy đi so tài. Anh có biết đối với những tay đua mới vào nghề, sự tự tin ban đầu quan trọng mức nào không? Không phải bình thường anh ghét đua xe nhất, ghét việc người mình đầy mùi mồ hôi nhất sao, sao tự nhiên lại chạy đến đội xe làm gì?"
"Chuyện em có bạn trai người trong cả giới đều biết, người được coi là anh như anh đây lại là người biết cuối cùng, chẳng lẽ anh không nên qua đây à?" Lâm Trì Viễn dựng thẳng người, giọng nói đã khôi phục sự ôn hòa trước sau như một trong những ngày thường: "Trước đó em bị bệnh, anh không có cơ hội nói chuyện với cậu ta quá nhiều, lần này anh cố ý thay cha mẹ xem xét thử cậu ta có đủ tư cách làm bạn trai của em gái anh không."
"Em cũng giải thích với anh rồi, lúc đó bọn em chỉ là bất đắc dĩ giả làm người yêu thôi, lần trước Trì Dã nói như thế cũng vì anh ấy không biết anh là anh trai em."
"Giả làm?" Trên cặp kính không độ của Lâm Trì Viễn hiện lên một tia sáng vàng: "Em đặt tay lên ngực tự hỏi đi, lúc anh đang so tài với cậu ta ban nãy, hướng mà ánh mắt em nhìn về là hướng nào, người trong lòng em nghĩ đến là ai!"
"Trì Á, em chắc chắn là giả thôi sao?"
Sau khi các đội viên kết thúc việc huấn luyện, Trì Dã đang ngồi bên trên bộ mô hình trong phòng, một mình luyện tập kỹ thuật ôm cua.
Tô Trì Á gõ cửa: "Hôm nay xem như là kết thúc rồi, đợi lát nữa tôi đưa anh về nhé?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cô về trước đi, tôi còn cần ít thời gian luyện tập, sau khi xong tôi sẽ gọi Quý Phi Na qua đây."
Tô Trì Á ngồi xếp bằng trên đệm: "Vậy tôi chờ anh là được, dù sao tôi cũng không có việc gì khác."
Động tác trên tay Trì Dã hơi khựng lại: "Lâm Trì Viễn đi rồi?"
"Ừ, so tài với anh xong là đi."
Cùng là đàn ông, không khó để anh đoán ra tâm tư của Lâm Trì Viễn nhưng mà Tô Trì Á thì sao? Thái độ của cô đối với Lâm Trì Viễn là thế nào?
Đầu lưỡi Trì Dã áp vào má, không hề lên tiếng trả lời, tiếp tục động tác trong tay.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tô Trì Á cũng vẫn yên tĩnh ngồi trên đệm ngửa đầu mà nhìn Trì Dã, lúc này không biết đang nghĩ gì, cuối cùng vẫn là Trì Dã thiếu kiên nhẫn, nhấn nút dừng mô hình lại, dùng khăn mặt trên cổ lau mồ hôi: "Đi về được rồi."
"Xong rồi?" Tô Trì Á chớp mắt nhìn, vội vã đứng lên, đi về phía trước nửa bước: "Trì Dã, chúng ta tâm sự đi!"
Mùa thu trời tối sớm, cùng lắm chỉ mới hơn bảy giờ mà bên ngoài bóng tối đã phủ. Lúc này, trong căn phòng huấn luyện trống trải đèn đuốc sáng trưng, chỉ có một đôi nam nữ đang ngồi ở hướng đối diện nhau.
"Thật ra tôi... Muốn nói xin lỗi với anh."
Nghe vậy, khuôn mặt Trì Dã càng lạnh nhạt hơn: "Nếu là vì trận so tài hôm nay thì không cần đâu, vốn dĩ là trình độ của tôi không bằng người khác."
"Không phải, biểu hiện của anh ngày hôm nay đã cực kỳ xuất sắc, bất kể là nhìn từ vận tốc trung bình hay từ kỹ xảo trên toàn đường đua, tất cả đều có sự nhảy vọt về chất lượng so với trước. Từ khi sinh ra Lâm Trì Viễn đã bắt đầu lăn lộn trong đội xe, cuối cùng lại chỉ hơn anh có nửa thân xe, người mất mặt là anh tôi mới phải."
Tô Trì Á gảy gảy lớp ni
-lông mỏng trên miếng đệm, thẳng thắn nói: "Huống chi nguyên nhân vốn dĩ của cuộc so tài này bắt nguồn từ tôi, Lâm Trì Viễn, anh ta... là anh trai tôi."
Trì Dã kinh sợ cả người, lập tức phân biệt rõ tên của hai người
- Lâm Trì Viễn, Tô Trì Á. Vốn anh nên nghĩ đến lâu rồi, chỉ là do anh bị đố kỵ làm mất hết lý trí, khiến anh hoàn toàn quên đi tất cả chi tiết.
Trong phút chốc, Trì Dã cảm thấy, ngoại trừ những thông tin có thể tra được trên website kia, anh hoàn toàn không biết gì về cô gái trước mặt này. Sự đau khổ lẫn tổn thương của cô, gia đình và những điều cô từng trải qua, tất cả anh chưa từng tham dự, cũng chưa từng thật sự hiểu rõ. Trái tim của Tô Trì Á dường như được bọc bởi một cái kén vừa dày vừa nặng, cô vì mình xác định rõ tất cả giới hạn.
Tâm trạng của Trì Dã không hề thở phào nhẹ nhõm vì lời giải thích của cô gái, mà trái lại còn trở nên phức tạp hơn. Anh thừa nhận nguyên nhân cơ bản lúc đầu mình dấn thân vào MFC là Tô Trì Á, anh muốn giúp cô gái nhỏ vượt qua khốn cảnh. Nhưng càng tiếp xúc với cô, ham muốn của anh càng nhiều, anh bắt đầu không hề thỏa mãn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!