Ngồi trên xe bình tĩnh lại cảm xúc, Tô Trì Á lập tức nhảy xuống xe gạt chân chống xuống, cả người cô như ngọn lửa sắp bùng cháy: "Trì Dã, anh có biết mình đang làm gì không!"
Trì Dã cũng xuống xe theo, so với cô gái tâm trạng cực kỳ không ổn định, trông anh lại bình tĩnh kỳ lạ.
"Tôi cũng muốn hỏi cô một câu tương tự, cô có biết mình đang làm gì không? Bị sốt ngất xỉu, từ chối điều trị, bây giờ thì lái xe mà không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào. Tâm trạng tôi không tốt cũng được, thế nhưng đừng có lấy mạng của mình ra làm trò đùa, có biết tâm tình của chúng tôi khi thấy cô lái xe như thế nào không, chính là cảm giác căng thẳng giống như khi lúc nãy cô bóp phanh đấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mái tóc ngắn của Tô Trì Á bị gió thổi rối tung, chóp mũi thì bị thổi đỏ ửng, chỉ có đôi mắt là mang theo sự cố chấp: "Tôi xảy ra chuyện gì không liên quan đến anh, hiện tại tôi không muốn nói chuyện, anh đi đi."
"Bảo tôi đi sau đó cô lại tiếp tục?" Trì Dã khẽ thở dài: "Trì Á, buồn thì khóc, vui thì cười, tức giận thì kêu gào lên, đây là bản năng của con người, tại sao cô lại không thể học được vậy?"
Những ngôi sao rải rác khắp bầu trời, phát ra ánh sáng chói lọi như kim cương, những lời nói của Trì Dã như một hòn đá rơi xuống mặt nước phẳng lặng, ném vào tận đáy lòng của Tô Trì Á, gây ra những gợn sóng nhẹ.
Đua xe là con đường một chiều mà gia đình cô không hiểu, tất cả những khó khăn gặp phải trên con đường này đều là kết cục cho ý chí sắt đá của cô, kể từ khi trở thành một tay đua chuyên nghiệp, cô đã buộc bản thân phải trưởng thành hơn.
Những vì sao phía xa dần trở nên mờ ảo, một giọt nước mắt rơi xuống khóe mi, Tô Trì Á dùng tay phải lau đi vết nước, sững sờ như thể không thể tin được giọt thủy tinh này lại là nước mắt của chính mình. Chỉ là một hàng dài nước mắt rơi xuống như đang nhắc nhở cô, bản thân đang khóc.
Buồn thì khóc, vui thì cười, tức giận thì kêu gào lên.
Đạo lý đơn giản như vậy, đến tận hôm nay cô mới hiểu được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nước mắt một khi tuôn ra thì không thể dừng lại, Tô Trì Á giống như một con thú bị thương, rơi nước mắt, cuộn tròn và liếm vết thương của bản thân, Trì Dạ cởi áo khoác của mình và khoác lên vai cô gái, cẩn thận che đi cơn gió lạnh thổi qua.
Không biết qua bao lâu, cô gái cuối cùng cũng ngừng nức nở. Cơn sốt, lái xe nhanh cộng thêm sau khi khóc ổn định lại tất cả những cảm xúc khó chịu xong, khoang mũi của cô ấy bị chặn lại, Tô Trì Á nắm chặt lấy áo khoác của người đàn ông: "Bẩn rồi, tôi giặt quần áo rồi trả lại cho anh."
Nói xong, cô vừa muốn đứng dậy, một trận tê dại dâng lên nơi lòng bàn chân, khoảnh khắc ngã xuống, Trì Dã vươn tay ôm lấy cô vào trong lòng. Ấm áp trên người Trì Dã lan truyền đến người của Tô Trì Á, cảnh trong giấc mơ ngày hôm qua lại một lần nữa hiện lên.
"Tê chân à?"
Trì Dã đỡ cô gái, Tô Trì Á mới phát hiện bản thân vừa rồi vẫn luôn nín thở.
Cô "ừ" một tiếng coi như là đã trả lời, trên thực tế tâm tình của cô đang loạn thành một mớ.
Dáng vẻ lơ đãng của cô khiến Trì Dã lắc đầu, anh trực tiếp ôm ngang eo cô gái nhỏ.
Đột nhiên bị nhấc bổng lên khiến cho Tô Trì Á bị dọa một phen, vẫn chưa kịp phản ứng lại, Trì Dã đã đặt cô ngồi ở vị trí phía sau rồi.
"Tôi đoán là cô không muốn cho các thành viên trong đội nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của cô đâu nhỉ."
Tô Trì Á lúc này mới phát hiện, đám nhóc con này vậy mà vẫn đang đứng ở một chỗ khác của đường đua chờ đợi cô, cô nhanh chóng cúi thấp đầu lau đi nước mắt: "Sao không nói cho tôi biết bọn họ cũng ở đây sớm hơn?"
"Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cô, không để cho bọn họ nhìn thấy đâu." Trì Dã thấp giọng cười hai tiếng: "Ngồi vững nhé, chuẩn bị xuất phát đây."
Chiếc xe bắt đầu chậm chạp, hoàn toàn mất đi sự hung hãn khi lao tới mà quay trở lại tốc độ an toàn mà Trì Dã yêu thích, 20km/h, điều hiếm thấy là Tô Trì Á phía sau không thúc giục anh, trán cô nhẹ nhàng áp vào người đàn ông cường tráng. cánh tay che đi đôi má nóng bừng và đôi mắt đỏ hoe.
Chiếc xe chậm hơn cả ốc sên này khiến Tô Trì Á lần đầu tiên cảm thấy tim đập thình thịch mà không liên quan gì đến tốc độ.
"Tôi ngủ một giấc dậy là ổn rồi, không cần nhập viện điều trị đâu." Tô Trì Á ho dữ dội sau khi nói hết câu, trằn trọc cả đêm, thể lực của cô gái nhỏ đã kiệt sức, ốm yếu dựa vào chỗ ngồi phía sau: "Cô Quý, làm phiền cô đưa tôi về."
"Đừng nghe cô ấy, bây giờ nhanh đi tới bệnh viện."
Trì Dã không yên tâm để Tô Trì Á lái xe, đặc biệt gọi Quý Phi Na tới, chỉ là hai người bọn họ lại một lần nữa xuất hiện sự bất đồng, một người muốn vào thẳng bệnh viện để tiếp tục truyền nước, người còn lại thì yêu cầu được về nhà.
Quý Phi Na ngáp một cái, sốt ruột gõ ngón tay lên vô lăng: "Ông chủ, lần sau anh có thể thống nhất ý kiến, sau mới gọi người khác rời giường được không?"
Con người Trì Dã này, cũng gây sức ép cho cô trợ lý này quá đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!