Chương 14: (Vô Đề)

"Nếu đã có nhiều nguy hiểm đến vậy, tại sao cô còn muốn trở thành một tay đua?"

Bị hỏi ngược lại khiến cho Tô Trì Á hơi sững sờ, sau đó cô ngước mắt lên nhìn về phương xa: "Bởi vì đối với tôi mà nói, tín ngưỡng còn quan trọng hơn cả tính mạng, mà bộ môn đua xe, chính là tín ngưỡng của tôi."

Tô Trì Á vừa nói xong, một chiếc xe phân khối lớn màu đỏ đang chạy cách đó không xa đột nhiên lắc lư dữ dội khi vào khúc cua, tay đua không thể điều khiển hướng ngay lập tức, cả chiếc xe giống như một con ngựa đang bỏ chạy, đổ nghiêng về phía lan can. Tô Trì Á lớn tiếng hướng dẫn thông qua hệ thống liên lạc nội bộ, nhưng đã quá muộn, cô trơ mắt nhìn chiếc mô tô rời khỏi đường đua, thành viên trong đội của mình bị hất văng trên mặt đất.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Não bộ trống rỗng, Tô Trì Á lập tức theo phản ứng cơ thể giữ lấy xe của Trì Dã: "Thông báo cho xe cứu hộ trong đội, là Nguyên Tịch."

Sau sự hỗn loạn, hành lang của khoa điều trị nội trú trở lại sự yên tĩnh vốn có. Trên chiếc ghế lạnh lẽo, Tô Trì Á vùi mặt vào hai tay, thẫn thờ nhìn cánh cửa đóng kín. Chỉ có mùi thuốc khử trùng trong không khí vẫn tiếp tục kích thích khứu giác của cô, khoảnh khắc Nguyên Tịch ngã xuống đất và cảnh Kay va vào lan can tại hiện trường vụ tai nạn GP cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.  

"Uống một ngụm nước đi."

Sau khi tiễn các đội viên khác về, Trì Dã mua hai chai nước từ máy bán nước tự động ở cầu thang: "Nguyên Tịch vẫn còn chưa tỉnh, chắc là đã lâu lắm rồi cậu ấy không có một giấc ngủ ngon. Tôi vừa đi hỏi bác sĩ, ngoại trừ việc chân phải hơi bị xe đè bị thương nhẹ ra thì không sao cả. Thằng nhóc này ý thức an toàn cũng khá cao, lúc ngã xuống xe đã làm tốt nhiệm vụ tự bảo vệ mình."

Tô Trì Á nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay của cô dùng lực đến trắng bệch, nghe thấy lời Trì Dã nói cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu: "Thật sao, vậy thì tốt."

Thấy dáng vẻ này của Tô Trì Á, ánh mắt Trì Dã dao động, hạ thấp người xuống nửa ngồi, ngửa đầu nhìn Tô Trì Á đang cúi đầu: "Cô không cần phải đem chuyện này đổ hết lỗi lên người mình, cậu ấy thật sự không sao cả."

Tô Trì Á cười khổ, không đổ hết lỗi lên người mình sao?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bác sĩ nói, xét về trạng thái tinh thần, Kỳ Nguyên Tịch mất ngủ dài suốt một tháng trời, thiếu năng lượng do tập luyện mệt mỏi là nguyên nhân chính dẫn đến tai nạn. Với tư cách là một huấn luyện viên, thay vì để ý đến những bất thường về cảm xúc của Nguyên Tịch, cô lại tiếp tục gây áp lực cho cậu ấy để cải thiện thành tích của bản thân thông qua tập luyện cường độ cao, theo kịp tốc độ tập luyện chung.

Trì Dã đã sớm nhắc cô không nên huấn luyện quá độ, thế nhưng cô vẫn khăng khăng làm theo ý mình như cũ. Nếu như những việc này đều không trách cô, thì còn có thể trách ai nữa đây.

Đàn anh Kay mà cô tôn trọng nhất của lúc này đang nằm trên tầng tám của bệnh viện này, mà đàn em Kỳ Nguyên Tịch mà bản thân yêu quý nhất hiện đang nằm ở tầng ba của bệnh viện này. Tô Trì Á dần trở nên có chút khó thở, thậm chí là không thể thở nổi.

Cô đứng dậy muốn làm gì đó, thế nhưng trong nháy mắt bỗng thấy trời đất quay cuồng, sau đó thì mất đi ý thức.

Ánh nắng chiều buông xuống, trăng sáng lơ lửng giữa trời.

Mở mắt ra, Tô Trì Á liền phát hiện bản thân đang nằm trên giường, tay phải còn đang được truyền một chai nước. Trì Dã ngồi ở chiếc ghế bên giường, Hàn Phong cũng từ đội nhanh chóng tới nơi, đứng ở cạnh cửa sổ cúi đầu xem điện thoại.

Trì Dã ngồi canh ở bên cạnh là người đầu tiên phát hiện Tô Trì Á tỉnh lại: "Bây giờ thấy thế nào rồi?"

Bộ não hỗn loạn ban đầu dẫn hoạt động trở lại, Tô Trì Á hậu tri hậu giác ý thức được bản thân vậy mà lại bị ngất xỉu.

Phần lớn cơn đau đầu đã thuyên giảm nhưng cơ thể vẫn còn suy yếu. Kể từ khi bị thương trong sự cố GP, Tô Trì Á đã nhận thấy rõ ràng tình trạng thể chất của mình không được tốt như trước nữa.

Trong bệnh viện này, Tô Trì Á có quá nhiều quá khứ mà cô không muốn nhớ lại, điều đầu tiên cô làm khi ngồi dậy là rút cây kim trên tay phải ra.

Trì Dã phát hiện động tác của Tô Trì Á, nhanh chóng nắm lấy cổ tay của cô gái: "Làm gì vậy?"

"Tôi đã khỏe rồi." Tô Trì Á cau mày, giọng nói như một cái chiêng bị vỡ vụn.

"Phát sốt 40°C cũng không ý thức được không đủ tư cách để tự khám bệnh cho mình." Trì Dã nắm lấy tay cô gái một cách mạnh mẽ: "Tôi thực sự nghi ngờ rằng kiếp trước cô là một chiếc ô, giọng nói của cô đã khàn thành cái dạng gì rồi còn ở đấy gắng gượng . Bác sĩ nói rằng nếu cứ tiếp tục sốt như vậy, rất có thể sẽ làm tổn thương tế bào não. Với tình trạng thể chất hiện tại của cô, tốt nhất cô nên nghỉ ngơi trên giường, nếu không sau này..." 

Huyệt thái dương của Tô Trì Á khẽ giật, nhẹ giọng gọi: "Trì Dã."

Người đàn ông vốn dĩ còn đang lải nhải không ngừng đột nhiên ngừng lại, bởi vì một câu gọi của cô gái mà một lần nữa khôi phục lại sự dịu dàng: "Tôi ở đây."

Kết quả lại nghe thấy cô gái tiếp tục nói: "Anh ồn ào quá."

Trì Dã: "?"

Tô Trì Á vùng vẫy thoát khỏi trói buộc, nhân lúc Trì Dã không chú ý trực tiếp rút cây kim trên tay ra ngồi dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!