Tô Trì Á tưởng rằng Trì Dã lại bắt đầu viện cớ này nọ, sắc mặt trong thoáng chốc trở nên vô cùng khó coi: "Nếu như anh mệt rồi có thể trở về trước." Nói xong cũng không nhìn về phía Trì Dã, lạnh nhạt quay người đi tiếp tục theo dõi những tay đua khác trên đường đua.
"Sử dụng chiến thuật thời gian để cải thiện sức mạnh của tuyển thủ trong một khoảng thời gian ngắn là vô ích, việc huấn luyện quá tải như vậy sẽ chỉ làm tăng gánh nặng tâm lý và thể chất của các tay đua mà thôi." Trì Dã phanh chiếc xe ngang bên người Tô Trì Á, chặn lại đường đi của cô gái: "Không bằng đảm bảo thời gian nghỉ ngơi đầy đủ, lợi dụng vài tiếng đồng hồ tinh thần dồi dào nhất để xử lý những điểm yếu tiến hành tăng cường huấn luyện."
"Huấn luyện không có đường tắt để đi, anh không cần phải trình bày lý do cho sự lười nhác của anh." Trì Dã trong mắt Tô Trì Á lúc này giống như thể gián điệp của quân địch cài vào để gây cản trở: "Tôi nói rồi, anh mệt thì có thể đi về trước, thế nhưng xin anh đừng làm chậm trễ các tuyển thủ trong đội tập luyện."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuộc chiến giành danh tiếng của toàn bộ MFC đè nặng trên vai Tô Trì Á, đối với cô và những tay đua khác mà nói, đã sớm không còn lựa chọn nào khác, trước mắt họ chỉ có một con đường duy nhất, đó là giành chiến thắng trong cuộc đua.
Dùng hết toàn bộ sức lực, là hy vọng duy nhất của bọn họ.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc ngắn rối bời của Tô Trì Á, cô gái ngẩng đầu lên mới đến vai của Trì Dã, trong đáy mắt gần như mang theo sự kiên nghị dứt khoát.
Cuối cùng Trì Dã cũng đành từ bỏ, tháo mũ bảo hiểm xuống ôm bên tay trái, anh nói một câu "tùy ý cô" sau đó quay người xuống xe, đi thẳng về phía phòng nghỉ.
Không ngờ Trì Dã thật sự sẽ quay người rời đi, trong mắt Tô Trì Á hiện lên vẻ hoảng sợ, sau đó là sự thất vọng cực lớn xen lẫn với những cảm xúc mà cô không thể nói thành lời, cô chỉ cảm thấy lồng ngực vô cùng khó chịu. Đôi vai cứng ngắc rũ xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, bờ môi cắn chặt tạo thành hai vệt mờ nhạt.
Đến tột cùng là từ khi nào, tầm ảnh hưởng của Trì Dã đối với cô lại lớn như vậy.
Tô Trì Á cố chấp đứng nguyên tại chỗ, cũng không biết là đang muốn phân cao thấp với ai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ngồi xuống."
Giọng nói của người đàn ông truyền tới từ phía cửa phòng nghỉ, Trì Dã vốn đã rời đi rồi lại một lần nữa xuất hiện, trong tay kéo theo một chiếc ghế.
"Anh…"
"Không phải đã nói là muốn tính giờ cho tôi sao, ngồi ở vạch đích thì cũng vậy thôi." Giọng Trì Dã trầm thấp, nhưng động tác trên tay lại vô cùng dịu dàng: "Đứng lâu như vậy, cho rằng bản thân mình là siêu nhân đấy à?"
Cổ họng Tô Trì Á khô khốc, hơi quay đầu đi: "Không cần, tôi không mệt."
"À." Trì Dã như không có việc gì nhún vai: "Thế thì tôi không luyện nữa."
Cái người này!
Tô Trì Á kéo ghế qua ngồi xuống: "Bây giờ được rồi chứ gì!"
"Được rồi." Trì Dã cong miệng cười, được đằng chân lân đằng đầu nói: "Có phải là vận tốc vượt quá một trăm thì có thể kết thúc huấn luyện đúng không?"
Còn ra điều kiện?
Tô Trì Á đáp lại một tiếng "ừ", bổ sung thêm một câu: "Thì buổi tập ngày hôm nay có thể kết thúc."
"Vậy cô thì sao, có thể đồng ý kết thúc cùng tôi, sau đó lập tức trở về nhà nghỉ ngơi được không?"
Sao lại lắm lời thế cơ chứ!
"Anh cứ vượt quá được một trăm đi rồi nói tiếp." Những cảm xúc không thể giải thích vừa nãy đã bị câu nói vô nghĩa của Trì Dã mang đi, Tô Trì Á xua tay như đuổi ruồi: "Đừng có mà luyện đến mười hai giờ vận tốc của anh vẫn chỉ là 20 km/h đấy."
Nghe vậy, Trì Dã nở nụ cười, cả người áp sát trên thân xe, qua lớp kính trên mũ bảo hiểm, ánh mắt như diều hâu nhìn thẳng vào hướng của Tô Trì Á.
Lá cờ đen và trắng trong tay Tô Trì Á phất lên trên, khi cờ hạ xuống, chiếc xe màu đen do Trì Dã điều khiển giống như một thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, những chiếc bánh xe đen cuộn lên từng lớp bụi, dưới ánh mặt trời phản chiếu những tia sáng màu vàng kim.
Người thanh niên trên xe giống như một hiệp sĩ trong bộ quần áo mới cưỡi con ngựa giận dữ, phi nước đại về phía cô mang theo phong ba mãnh liệt và cuồn cuộn.
Trong phút chốc vạn vật trở nên không màu, Tô Trì Á thậm chí có thể cảm nhận được máu chảy trong người cô như bị thiêu đốt sục sôi. Tiếng gầm đó đã trở thành giai điệu đẹp nhất, mà nét đẹp kia ngay lập tức chạm vào trái tim cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!