Giang Tùy ngơ ngác, trong lòng có chút phức tạp.
Sợ đụng phải vết thương trên cánh tay hắn, cô không dám cử động, gò má tựa vào lồng ngực hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Anh đã mơ đến em sao?"
"Ừm, rất nhiều lần." Tay trái Chu Trì ôm chặt, giọng trầm thấp nói: "Có vài lần mơ đến lúc vừa mới quen em, lúc ấy em vẫn còn nhỏ, anh nắm lấy tay em dắt đi như dắt một đứa bé vậy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần đầu tiên gặp được cô, ở đầu ngõ, cô mang chiếc cặp xách, thật sự là một cô bé nhỏ con.
Giang Tùy im lặng ghì vào trong lòng hắn, cảm nhận được nhịp tim đang đập hơi nhanh và lồng ngực nóng hầm hập của hắn. Cô đưa tay lên ôm chầm lấy eo hắn, không cầm lòng được mà nói: "Em cũng mơ thấy anh, còn cả căn gác lửng của anh nữa, dì Đào và Tri Tri……"
Cô nói khi đang ở trong lòng hắn, hơi thở nóng hừng hực thổi vào da hắn, kèm theo chút giọng mũi, giọng nói và ngữ khí đều rất giống những lúc nói chuyện với hắn trước đây.
Cảm giác gần gũi quen thuộc như thế này khiến Chu Trì nhẹ nhàng thoải mái trong lòng, chiếc cằm cọ xát trên đầu hắn, khóe môi của hắn nhếch lên một chút, trong lời nói kèm theo chút tiếng cười, "Cứ ngỡ em chỉ mơ thấy anh thôi, sao mà đến Tri Tri cũng có phần chứ."
"……"
Vốn dĩ Giang Tùy muốn nói rằng chỉ là thuận miệng mà nhắc đến Tri Tri thôi, nhưng mà câu nói ấy cứ mắc mãi trong cổ họng, bởi vì cô nghe thấy Chu Trì đã bật cười.
Hắn buông tay ra, cúi đầu nhìn cô.
Gần gũi nhau đến vậy, Giang Tùy mới phát hiện vết thương trên mặt hắn càng đỏ hơn nữa.
"Chỗ này của anh……" Cô đưa tay lên chạm vào, "Lúc về đây đã đi rửa mặt rồi sao?"
"Ừm."
"Không được rửa đâu."
"Không để ý đến cái này lắm." Hắn rất xem nhẹ chút vết thương cỏn con này, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, môi cử động.
Giang Tùy nhìn vào mắt hắn, sau khi ngớ ngẩn ra một hồi mới hiểu.
Hắn không hỏi cô, nhưng ánh mắt kia đã nói lên tất cả.
Muốn hôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nồi canh trên bếp đang sôi hừng hực.
Nhiệt độ trên khuôn mặt Giang Tùy càng ngày càng tăng cao, đã không còn cái thời nếm thử nụ hôn đầu như lúc còn mười mấy tuổi nữa, vả lại đối tượng vẫn chính là hắn, thế thì tại sao lại còn sợ sệt hơn trước nữa vậy chứ?
Cô suy nghĩ một lúc, không còn rối rắm thêm gì nữa, tay kéo cổ của Chu Trì xuống, đưa mặt tiến đến, chạm vào khóe môi của hắn. Vẫn chưa rút người lui thì đã bị hắn ghì chặt eo vào.
Dường như Chu Trì không muốn làm mất thì giờ hơn nữa, cúi đầu tiếp lấy nụ hôn của cô. Môi của Giang Tùy hơi mở rộng ra, đáp trả lại hắn.
Suốt những năm qua, đây là lần đầu tiên mà họ ở trong trạng thái tỉnh táo hôn nhau, ban đầu hai người còn có chút dè dặt, hôn môi lặp lại nhiều lần đến sau đấy mới dám đút lưỡi vào, dần dần bắt đầu nụ hôn nồng cháy, kịch liệt hơn.
Nước canh trong nồi đã sôi, hơi canh bốc lên hừng hực, những tiếng bong bóng trong nồi sôi nổi, nhiệt độ trong phòng bếp càng tăng cao.
Trận mây mưa này dần trở nên dịu dàng hẳn đi, hai thân thể dính chặt lấy nhau.
Giang Tùy cúi đầu xuống dưới cổ hắn, vùi mặt vào đấy, thở hổn hển.
"Chu Trì, canh sôi sắp cạn nước rồi." Cô nói nhỏ. Cho dù cô nói như vậy nhưng cũng không buông tay ra khỏi hắn. Chu Trì vuốt mặt cô, cúi đầu xuống nhìn cô, "Em biết nấu canh rồi sao."
"…… Em cũng biết nấu đồ ăn, nấu cơm mà." Giang Tùy thật thà mà nói, "Nhưng mà mùi vị chẳng ngon gì cả, đợi lát nữa anh ăn tạm đi nha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!