Chương 6: (Vô Đề)

Thầy giáo thể dục hỏi xong tình hình thì lập tức quay lại sân tập, trong phòng y tế giờ đang có rất nhiều người, Tống Húc Phi cũng chưa đi, đang nhìn giáo viên y tế rửa vết thương cho Giang Tùy, cậu ta đến nói cũng nói không được lưu loát nữa rồi: "Thầy ơi, bạn …bạn ấy sao bị chảy máu hoài vậy?"

"Thường thôi, vết thương ở đây mà." Thầy giáo y tế vừa làm vừa nói dông dài, "Tôi nói các em rồi, tập thể dục thì phải cẩn thận một chút, an toàn là trên hết mà, vết thương trên khuôn mặt của bạn nữ này nếu mà to thêm tí nữa là rắc rối rồi, xém tí nữa là phải khâu chỉ rồi đó."

Hai nữ sinh gây chuyện hồi nãy liền vội không ngừng nói xin lỗi.

"Không sao, chỉ là ngoài ý muốn ……." Giọng của Giang Tùy rất nhỏ, vết thương ở ngay phía trên lông mày, cô cúi đầu xuống cái mà đau đến nỗi khuôn mặt trắng bệch.

"Được rồi, được rồi, cũng không nghiêm trọng lắm đâu," thầy giáo y tế an ủi, "đừng có đứng ở đây nữa, người nên đi học thì đi đi, ở lại một người là được rồi."

Lâm Lâm lập tức nói: "Em ở lại với bạn ấy, Tiểu Âm cậu nói với thầy giáo giúp tớ với."

Tống Húc Phi không kiềm chế được nói: "Chi bằng tớ ở lại đây đi, các cậu cứ về tập chạy trước đi."

Lâm Lâm vốn dĩ muốn phản bác lại, bổng nhiên nhớ đến chuyện gì đó liền đồng ý.

Bốn nữ sinh vừa đi thì lại có người đến. Giọng của tên khỉ Trương Hoán Minh vọng vào: "Giang Tùy, cậu sao rồi?" 

Giang Tùy ngồi dậy, không thể nào quay đầu được, nhìn về phía ánh sáng ngoài cửa thì thấy mờ mờ ba đôi chân, cô nhận ra người mang đôi giày thể thao màu đen kia.

Chu Trì.

Trương Hoán Minh đi nhanh nhất, đã chạy đến đứng ở phía trước giường: "Eo ôi, bị thương ở mặt rồi?"

Lý Thăng Chí cũng chạy đến xem: "Thật tình."

Thầy giáo y tế bực mình với đám nam sinh đang huyên náo này, "Ầm ĩ cái gì, im lặng chút đi."

Tống Húc Phi vội vàng lôi bọn họ ra khỏi cửa: "Các cậu sao lại đến đây?"

"Sao mà lại không đến được," Trương Hoán Minh nói, "Giang Tùy là người thân của Chu Trì, bọn tao sao có thể bỏ mặt làm ngơ được!"

Tống Húc Phi trước đó cũng đã nghe qua chuyện này, nhưng cậu ta căn bản là không tin, cứ nghĩ là Trương Hoán Minh bịa chuyện để trêu chọc cậu ta. Lúc này cậu ta lại không có tâm trạng đi đùa giỡn, đấy Trương Hoán Minh ra, "Được rồi, cô ấy đã bị thương đến mức đó rồi, các cậu đừng có đến đây trêu chọc tôi nữa, nhanh chóng về sân tập đi!" Cậu ta muốn nhanh chóng đuổi nhóm của Chu Trì đi, nhưng vừa đẩy người quay lại thì cậu ta liền sửng sốt.

Chu Trì từ lâu đã đứng ở bên cạnh giường của cô, dựa vào chỉ dẫn của thầy giáo y tế mà đỡ đầu của Giang Tùy lên.

"Đúng rồi, phải làm như vậy, đừng có để em ấy quay đầu lại phía sau nữa." Thầy giáo y tế một bên dặn dò một bên trấn an tinh thần cho Giang Tùy, "Được rồi, được rồi, giờ phải sát trùng vết thương nữa, có chút đau đấy, em cố chịu đựng nhé."

Giang Tùy "dạ" một tiếng. Hai bên đầu của cô có cảm giác rất ấm, đó là vì đôi bàn tay của Chu Trì ấn ở đó. Nãy giờ hắn vẫn không nói một lời, vẫn giữ y nguyên khuôn mặt lạnh lùng.

Tống Húc Phi chạy đến, nhìn thấy mặt của cô trắng bệch ra, vụng về an ủi: "Giang Tùy, cậu cố chịu thêm chút nữa nữa nhé, sẽ xong nhanh thôi."

Thầy giáo y tế xử lí xong vết thương, lấy băng gạt băng bó vết thương lại, vừa dán băng gạt vừa dặn dò cẩn thận một số việc.

Giang Tùy giọng trả lời rất nhỏ, cảm giác như đôi bàn tay ấy cuối cùng cũng buông ra rồi, cả đầu của cô cùng dần dần cảm thấy thoải mái hơn.

Còn vài phút nữa là hết tiết, một vài nữ sinh chạy đến phòng y tế, Giang Tùy nhờ mọi người dẫn về phòng học. Chủ nhiệm lớp lão Tôn biết được chuyện, cũng chạy đến hỏi thăm, an ủi một vài câu, an ủi xong, có những tia sáng từ bên ngoài chiếu rọi vào phòng, vừa hay vô thức chiếu thẳng vào con người vừa đi nhà vệ sinh vào kia, chính là Chu Trì.

"Chu Trì!" giọng của lão Tôn vô cùng dõng dạc, "Đợi chút nữa tan học thì em dẫn Giang Tùy về nhà, trên đường về tốt xấu gì cũng phải quan tâm em ấy đấy, đừng có ngày nào cũng dán mặt vào sân bóng, làm cậu cũng phải ra dáng của ông cậu một chút chứ!"

"……"

Trong phòng bỗng nhiên đặc biệt yên ắng trong một lúc, hơn chục học sinh đang có mặt tại đây rõ ràng  lộ ra một dãy dấu chấm than.

Đệch.

Giang Tùy thẩn thờ, cách cái bàn của cô không xa, ở ngay cái lối đi nhỏ, cô cùng với người vừa đi vào lớp là Chu Trì nhìn nhau ngơ ngác.

Chính ngay lúc đấy, Giang Tùy mới sâu sắc hiểu ra lời nói của Chu Mạn: "Lão Tôn là người rất tốt, chỉ có điều tính tình hơi hấp tấp, suy nghĩ trong đầu đôi lúc thiếu đi sự tinh tế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!