Sau kì nghỉ Nguyên Đán, Giang Tùy trải qua hai tuần vô cùng căng thẳng, thể nghiệm kì thi cuối kì lần đầu tiên ở đại học. Theo như thói quen của cô từ nhỏ đến lớn, hễ là thi cử thì đều phải nghiêm túc chăm chỉ, cho nên đến môn học tự chọn cũng rất chăm chỉ học, mỗi ngày cô đều vui đầu học tập ở thư viện, sau đó thi cử đều rất thuận lời, nhưng còn lại một môn thế nào cũng không đạt được mức độ hài lòng của bản thân.
Không cần nói cũng biết, chắc chăn là môn thể dục.
Tiểu học, trung học nhiều năm như vậy, thành tích môn thể dục của Giang Tùy vẫn cứ tàm tạm, lên đại học rồi cũng không thay đổi được, hơn nữa lúc đăng kí tín chỉ thật không may không nhanh hơn người khác, những môn thể thao tương đối ổn đều full lớp hết rồi, cuối cùng cô buộc phải chọn học lớp đá cầu, tân cầu thì còn may chút, chỉ là đá giữ cầu không rớt thôi mà, nhưng đá cầu qua lưới thì lại rất khó, sau cùng tổng thành tích cũng không thấp lắm, ở trong tình trạng đa số sinh viên đều đạt được hơn chín mươi điểm thì Giang Tùy cố lắm cũng chỉ đạt được 80 điểm. Sau đó gọi điện thoại kể cho Chu Trì nghe thì hắn cười một lúc lâu.
"Thì ra cậu cũng có điểm yếu nhỉ." Hắn đích thật là nói như vậy.
Giang Tùy nói hắn dám cười trên nỗi đau của người khác, hắn lại tỏ thiện ý an ủi cô, nói hôm khác sẽ chỉ cô thủ thuật đăng kí tín chỉ, sau này mà có đến lúc giành giật môn học thì sẽ tìm cô lấy mật khẩu tài khoản hệ thống giáo vụ trường đại học Z.
Hắn cũng mới năm một thôi nên cô cũng không mong đợi gì hắn thật sự có thể làm nên được trò trống gì, cứ nghĩ hắn chỉ là muốn thử thôi.
Ngày 20 tháng 1, tất cả các môn đều đã thi xong, kì nghỉ đông bắt đầu.
Kì nghỉ của trường Z kì thật rất sớm, trường C của Chu Trì còn phải đợi đến cuối tháng mới nghỉ.
Đêm đầu tiên kì nghỉ, Giang Tùy nhận được một tin nhắn của Trần Dịch Dương, hỏi cô khi nào về quê, định về bằng phương tiện gì, cô do dự một lúc lâu, rồi sau cùng thì không trả lời.
Vì lúc Nguyên Đán đã đồng ý với Chu Trì rằng không quan tâm đến Trần Dịch Dương nữa.
Cô vốn định đi tìm Chu Trì, nhưng mà câu lạc bộ thực tế của Trình Dĩnh không đủ người, liền lôi cô vào, cứ vậy mà ở lại thủ đô thêm vài ngày, Giang Phóng đến đây tổ chức hội nghị, trực tiếp đón cô về.
Sau kì nghỉ Chu Trì vẫn còn nhiều chuyện khác phải làm, Giang Tùy cũng không hiểu thuật ngữ về chuyên ngành bọn họ cho lắm, chỉ biết là việc liên quan đến phương diện tập huấn thực tiễn, hắn đang giúp anh khóa trên làm một số việc.
Lúc Chu Trì trở về thì sắp đến năm mới, bọn họ ở bên nhau chỉ trọn vẹn được bốn ngày, thì Giang Tùy phải về quê Giang Thành đón năm mới.
Cho nên lễ tình nhân của năm này cũng không thể đón cùng nhau.
Đợi Giang Tùy trở lại thì Chu Trì đã bị trường học gọi về lại trường.
Một kì nghỉ đông chỉ gặp nhau được bốn ngày, Giang Tùy không phải là không tiếc nuối, nhưng mà kiểu tiếc nuối này rất nhanh liền được đền bù ngay.
Cô nhận được quà lễ tình nhân muộn.
Hơn nữa, điều khiến người khác ngạc nhiên chính là, quà là do Tri Tri trựa tiếp đưa cho cô.
Ti Tri đã lên lớp 8, hai năm này, cậu ta với Chu Trì vẫn không nhìn mặt nhau được, cặp cậu cháu này hễ là chạm mặt nhau thì vẫn sẽ gây ra mâu thuẫn, không biết Tri Tri đã nói xấu Chu Trì trước mặt Giang Tùy bao nhiêu lần, không ngờ rằng bây giờ cậu ta lại giúp hắn vận chuyển quà.
Giang Tùy cứ nghĩ rằng hai cậu cháu này đã gắn lại tình thân, thật vui mừng, xoa đầu của Tri Tri, vừa chuẩn bị khen vài câu, Tri Tri liền mặt mày hớn hở nói với cô: "Phí chạy đến đây là một nghìn tệ đấy, nếu không em đâu có ngốc mà đi làm chuyện này."
Giang Tùy cạn lời: "Phí vận chuyển hàng của em cao quá rồi đấy."
"Cũng tạm thôi." Tri Tri cho vậy là rẻ, luôn tiện khoe khoang, "Em chính là nhân viên chuyên chuyển quà nguyên tiêu đấy, đấy là giá bằng hữu lắm rồi, cho dù là cậu ruột đi nữa thì cũng phải tính toán rõ ràng chứ."
Giang Tùy thật hết cách với cậu ta.
Càng hết cách chính là, lúc cô mở quà thì Tri Tri vẫn vô cùng bát quái mà nhìn, líu ríu giống con chim sẻ vậy: "Đệch, cậu nhỏ em cũng lãng mạn đấy chứ, hoa hồng kìa, nhưng mà là hoa khô, lần này lại muốn khuyến mãi thêm chút, chị nói đi, sao cậu ấy không chọn một bó hoa hồng tươi vào sáng sớm chứ, cái kiểu có dính vài giọt nước đấy, dù sao cậu ấy đưa cho em thêm nghìn tệ nữa, em nhất định sẽ đồng ý mua giúp cậu ấy, con người cậu ấy a, vẫn quá là keo kiệt, í í……"
Nói hoa hồng xong, nhìn Giang Tùy mở cái khác, là sợi dây chuyền bạc, cậu ta lại "Đệch" một tiếng, "Cái này là dây chuyền đây hả, sao em nhìn chẳng giống gì cả, ây dô, không phải là đồ giả đấy chứ, đưa em xem xem!"
Giang Tùy lấy tay gõ tay cậu ta một phát, "Đừng có đụng vào."
Tri Tri rất đau xót: "Chị, chị yêu cái thì liền thay đổi rồi."
Giang Tùy không muốn quan tâm đến cậu ta nữa, lấy dây chuyền xem một lúc, vùng giữa lông mày chau lại, "Cái này chắc đắt lắm, cậu ấy lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"
"Đương nhiên là cậu ấy có tiền rồi, ông ngoại em mất rồi, tiền không phải là của cậu ấy hết sao." Tri Tri hừ một tiếng, "Cậu ấy là người kế thừa đời sau đấy, chị bớt yêu thương cậu ấy đi."
Nói xong, lại liếc sang nhìn cái hộp bên cạnh: "Đây là gì vậy, không phải là nhẫn chứ. Đệch, cậu ấy muốn cầu hôn sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!