Đôi khi sự bồng bột của tuổi trẻ cũng không phải là chuyện tốt, quá dễ dàng để trêu chọc nhau.
Vài chữ ngọt ngào mà Giang Tùy nói, lại khiến cho hắn phải giày vò bản thân thêm lần nữa.
Ý chí của Chu Trì được xem là rất mạnh mẽ, hắn hôn lấy cô, "Lên đại học cái, miệng ngọt hơn nhiều nhỉ, học ai vậy?"
Giang Tùy không trả lời, thầm nghĩ: Không phải học theo cậu đấy sao?
Thật sự câu đấy là cô thật lòng nói ra, bởi vì câu nói vừa nãy của hắn thật sự giống như tỏ tình vậy, cô có chút cảm động.
"Chu Trì," Giang Tùy nói nhỏ, "Chúng ta tâm sự chút đi."
"Ừm."
Nói là tâm sự, nhưng Giang Tùy nhất thời cũng không biết nói bắt đầu từ đâu, xa nhau lâu rồi, bỗng nhiên lại ở gần gũi nhau như thế này, có chút không chân thực.
Đây gọi là gì…… càng gần càng nhát gan sao?
Cô nghĩ một lúc, có chút khổ não mà cười, "Này, lạ thật đấy, lúc cậu chưa đến, thì tôi nghĩ, đợi cậu đến thì nhất định sẽ tâm sự thật nhiều với cậu, thường ngày tin nhắn lại gửi nhiều đến vậy mà."
Chu Trì: "Cậu còn chê tin nhắn gửi nhiều sao?"
"Không phải." Giang Tùy ngẩng đầu, "Cậu cảm thấy yêu đương như thế này có mệt không, cậu lại bận đến vậy mà."
Mỗi ngày hắn đều liên lạc với cô, đều quá bận rộn.
Trước đây hắn đều dính với cô như hình với bóng, nhưng lúc đó là hai người ở gần nhau, mỗi ngày đều có thể gặp được, dính thì cứ dính thôi, cũng không cần bỏ quá nhiều công sức. Nhưng bây giờ không giống trước nữa, bọn họ cách nhau hơn cả nghìn ki lô mét. Hơn nữa, chương trình học ngành khoa học kĩ thuật thật sự rất nhiều, bản thân Chu Trì cũng đi làm thêm một số việc khác.
Từ năm lớp 12 trở đi hắn thường thức trắng đêm, bây giờ đã lên đại học, cũng chả thoải mái gì, thời lượng ngủ cũng không nhiều hơn là bao.
Giang Tùy cảm nhận được hắn đã rất nỗ lực.
Đôi khi, cô đều có thể nghe thấy hắn mệt mỏi rã rời từ trong điện thoại.
Nhưng Chu Trì lại phủ nhận tất cả, hắn xem như không hề gì mà nói: "Cái này thì có gì đâu chứ." Dừng một lúc, bàn tay nhẹ nhàng vuốt má cô, buông mắt xuống nhìn, "Cậu mệt sao."
Giang Tùy lắc đầu, đôi mắt trong sáng nhìn hắn,"Nếu cậu mệt, thì phải nói với tôi, không nói chuyện với nhau mỗi ngày cũng được, còn nữa, tôi có thể đến chỗ cậu cũng được, không cần mỗi lần cậu đều phải chạy lui chạy tới đây đâu."
Chu Trì cười một tiếng, giọng uể oải nói, "Cậu là con gái, để cậu vượt ngàn cây số xa xôi mà chạy đến, tôi còn là con trai không? Hơn nữa, cậu đi nửa đường bị bắt cóc rồi tôi biết khóc với ai đây?"
"……" Giang Tùy có chút cạn lời, "Tôi cũng không phải con nít ba tuổi mà." Còn bị bắt cóc nữa?
Chu Trì: "Chẳng khác gì nhau lắm, có người lên học đại học nửa năm rồi mà vẫn chưa đến tuổi trưởng thành kìa?"
"……"
Giang Tùy không còn gì để cãi lại.
Trong lớp đúng thật là có hai người sinh năm 92, nhưng lại sinh trước cô nhiều tháng, Nguyên Đán xong thì đã trưởng thành rồi.
"Vì tôi đi học sớm quá mà."
"Sao lại sớm vậy chứ?" Hắn hỏi.
"Bà nội tôi á, trước đây bà ấy là giáo viên tiểu học, mẫu giáo tôi chưa học lớp lớn bà ấy đã đưa tôi đi học tiểu học rồi, bà ấy thấy tôi không cần học lớp lớn nữa, đôi khi bà ấy lại ở nhà dạy tôi kiến thức tiểu học." Giang Tùy cười, "Nghe nói ba tôi lúc đấy cũng rất phản đối, nói bà ấy nóng vội đốt cháy giai đoạn."
Chu Trì cũng cười: "Chẳng phải lớn lên rất giỏi rồi đây sao?"
"Đúng vậy, cho nên bà nội tôi trước đây rất tự hào, cảm thấy bản thân chẳng sai tí nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!