Ba dấu chấm hỏi, đại khái có thể thể hiện ra được tâm trạng của hắn ngay lúc này.
Nếu như dùng cách nói thô thiển của mấy đứa con trai thì có thể là: Trong lòng cảm thấy có kẻ gây rối.
Giang Tùy không hiểu sao cảm thấy có chút dễ thương.
Cô cúi đầu gõ một tin nhắn trả lời: Tôi không biết sao cậu ta lại đến đây nữa, có thể là không tìm ra được chỗ ngồi, thư viện cũng không phải do tôi mở ra, chúng ta cũng không thể đuổi người ta đi, đúng không?
Tin nhắn gửi đi, cô quay đầu nhìn sang bên trái, Chu Trì cầm điện thoại, mím môi, bỗng nhiên quay đầu đi, ánh mắt cũng nhìn sang.
Giang Tùy nhìn hắn nở nụ cười, nói không ra tiếng: Nhanh đọc sách đi.
Chu Trì thả điện thoại xuống, lật tờ đề môn toán ra, viết được nửa tiếng đồng hồ, lấy ghế đẩy sang gần Giang Tùy một chút, hỏi cô một câu hỏi.
Giang Tùy vừa viết cho hắn xem, vừa nhỏ tiếng giảng cho hắn hiểu.
Trần Dịch Dương ngồi đối diện liếc nhìn bọn họ, ánh mắt khó hiểu.
Buổi trưa, Chu Trì ra ngoài mua đồ ăn trưa, Giang Tùy ở khu vực nghỉ ngơi trong thư viện đợi hắn, trong tay cầm bảng từ vựng tiếng Anh để xem. Trần Dịch Dương ăn cơm xong quay trở lại, đi đến nói: "Chăm chỉ đến vậy sao? Cơm cũng không ăn luôn?"
Giang Tùy ngẩng đầu, có chút ngại ngùng: "Không phải, tôi đang đợi cơm, không có việc gì nên xem một chút."
"Chưa đến năm tháng nữa là thi đại học rồi, căng thẳng không?"
"Cũng hơi căng thẳng." Giang Tùy nói, "Thành tích của tôi không ổn định, cho nên không yên tâm cho lắm."
Trần Dịch Dương hỏi: "Cậu muốn thi vào trường nào, hay là muốn đi thành phố nào không?"
Giang Tùy lắc đầu, "Vẫn chưa nghĩ xong, cậu thì sao, chắc là đi thủ đô nhỉ?"
Không cần nghi ngờ gì, với thành tích của cậu ta, nhất định sẽ chọn hai trường Đại học tốt nhất đó rồi.
Trần Dịch Dương gật đầu, thừa nhận những lời cô nói, "Nếu không có gì bất trắc, chắc là vậy. Thật ra, luồng khí học thuật ở thủ đô là tốt nhất, tôi cảm thấy cũng rất phù hợp với cậu. Ở đấy trường đại học rất nhiều, cậu có thể suy nghĩ một chút."
Giang Tùy gật đầu, "Ba tôi trước đây cũng đã từng nói như vậy, trước đây tôi có đến đấy rồi, tôi không thích ứng với thời tiết cho lắm, hình như quá hanh khô."
"Đúng là như vậy." Trần Dịch Dương nói, "Nhưng mà quen rồi thì ổn cả thôi." Dừng lại một lúc, cậu ta lại hỏi, "Việc cậu chọn trường, có cần suy nghĩ đến ý kiến của người nhà không?"
"Không cần đâu, ba của tôi không quản đến chuyện này, nhưng mà……" Mắt của Giang Tùy liếc nhìn về phía đằng sau cậu ta, nói, "Nhưng mà tôi phải hỏi đến ý kiến của bạn trai tôi nữa, chúng tôi định đi đến cùng một nơi."
Lúc nói câu này, tim cô đập mạnh hơn nhiều đến không thể tự nhiên nổi.
Chu Trì cầm cái túi đi đến, sắc mặc rất bình thường, nhưng miệng vẫn để lộ ra tâm trạng.
Hiển nhiên, "bạn trai" cái từ này đã lấy lòng hắn rất nhiều.
Trần Dịch Dương không nói thêm gì, gật đầu với Giang Tùy rồi đi khỏi.
Chu Trì đặt túi xuống, ngồi lên cái ghế cao bên cạnh, ánh mắt nhìn sang Giang Tùy, "Nói cái gì vậy?"
"Cậu nghe rồi còn hỏi sao?"
"Không nghe thấy." Ý cười trong mắt của Chu Trì dần lộ ra, hai tay mở túi ni lông giúp cô, một phần cơm thịt bò đưa đến trước mặt cô.
Thơm quá.
Mắt của Giang Tùy đã sáng lên, "Thoạt nhìn có vẻ rất ngon."
"Ăn nhiều vào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!