"……"
Dưới ánh đèn hoàng hôn, Giang Tùy xấu hổ đến toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng lên.
"……Đừng nói bậy, tôi còn lâu mới muốn xem."
Hắn đã nghĩ đi đâu rồi chứ?
Thật ra, chỉ là vì vừa hay không cẩn thận nhìn thấy dáng vẻ của hắn sau khi tắm mà thôi.
Giang Tùy chỉ trách bàn tay của mình thôi, khi không lại gỡ trang của bản tranh vẽ cũ đến đây. Lúc đó cô không nghĩ nhiều, chỉ là không muốn đặt hắn vào trong đám giai nhân hỗn độn của Nhị Trung mà thôi.
Những cái đó chỉ là đối tượng để vẽ.
Hắn là bạn trai của cô, không giống nhau.
"Tôi chỉ là thích vẽ dáng người mà thôi, những thứ khác đều mặc áo quần đàng hoàng, kiểu đó chỉ có một trang, không phải cố ý đâu." Giang Tùy giải thích xong thì càng cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng lên quá đáng, "Cậu không được nghĩ bậy."
"Ừm, không nghĩ bậy nữa." Hắn vẫn đang cười, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mặt cô, hơn nửa ngày trời cũng không xê dịch.
Đêm tối cùng với ánh đèn đều là điều kiện chuẩn bị sẵn để tạo nên những cảnh mập mờ.
Giang Tùy nhẹ nhàng đẩy hắn, "Tôi phải vào lớp đây."
Cô hướng về bên cạnh đi, bị Chu Trì tóm lấy ngón tay.
"Mới nói được vài câu mà muốn đi rồi sao?"
"Sắp tan tiết tự học rồi," Giang Tùy ngước mặt lên, khuôn mặt trắng sáng, ngữ khí của cô going như đang đang trấn an vậy, "Đợi lát nữa không phải lại có thể nói chuyện được rồi sao?"
Chu Trì cười, gật đầu: "Chỗ cũ nha."
"Ừm."
Cái gọi là chỗ cũ đấy chính là cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường, từ khi bắt đầu năm học, sau tiết tự học buổi tối bọn họ sẽ gặp nhau ở đó.
Hơn một tháng sau, cũng vẫn như vậy.
Mãi cho đến kì thi giữa học kì lớp 12, Giang Tùy nhất thời bị sai sót, rớt xuống top 5 trong lớp, bị Lão Tôn gọi đến phòng làm việc.
Hôm sau, Chu Mạn với Giang Phóng lần lượt nghe điện thoại.
Chiều thứ sáu, hai con người bận rộn mệt mỏi chốn phong trần vội vã đến trường, gặp nhau ở phòng làm việc của Lão Tôn.
Chu Trì với Giang Tùy cũng có ở đó.
Trong cuộc nói chuyện này, người nói nhiều nhất vẫn là Lão Tôn, ông ấy lải nhải liên miên một hồi, Giang Phóng vẫn tương đối bình tĩnh, trên mặt vẫn chưa có một chút phản ứng đặc biệt dữ dội nào. Nhưng mà Chu Mạn thì không giống vậy, ban đầu nghe điện thoại bà ta còn tưởng rằng Chu Trì lại gây ra vụ ẩu đả đánh nhau gì rồi, hoàn toàn không ngờ tới lại là tình huống như thế này.
Bà ta rõ ràng rất kinh ngạc, sắc mặc không ổn tí nào, nhưng mà dù sao vẫn là người cứng cỏi trên thương trường, năng lực tiếp nhận cũng rất tốt, trước mặt Lão Tôn không nói gì nhiều, tan học liền dắt Chu Trì về nhà.
Lúc hai chị em vừa về đến cửa, Tri Tri đang ăn táo, nhìn thấy sắc mặc của Chu Mạn, cậu ta bị dọa phát khiếp, ngay sau đó đầu óc giật mình bừng tình, lập tức nghĩ đến chuyện gì đó
------ Ồi trời, lại có chuyện gì nữa rồi?
Thân là quần chúng đang ăn trái cây, Tri Tri nhất thời phấn chấn: "Mẹ." Cậu ta niềm nở đón tiếp.
"Ăn táo của con đi." Chu Mạn trừng mắt một cái, Tri Tri liền quay về chỗ ngồi.
Nhìn thấy bọn họ đi vào phòng sách, Tri Tri vội chạy đến, nép sau cửa để nghe ngóng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!