Chương 42: (Vô Đề)

Bạn bè có mặt ở đấy đều đang nhìn Giang Tùy, sau đó nhiều người lần lượt về vị trí của mình, còn một số đang bàn tán ở phía xa xa.

Có lẽ là vì nhiều người, phải chịu phân tán ra, chỉ có vài nữ sinh khác vì xem đồ của người khác mà cảm thấy chột dạ, lộ vẻ xấu hổ, càng nhiều người vì thấy náo nhiệt mà biểu hiện ra vẻ phấn khích rõ ràng, hình như cảm thấy nhìn có vẻ trong sáng như Giang Tùy mà lại đi làm chuyện mê trai đến vậy, còn bị người khác phát hiện nữa, là chuyện đáng để quan tâm, có sự hiếu kì để xem.

Dù gì một vài thiếu niên ở độ tuổi này luôn có sức thu hút không yên định được, ham thích vay quanh xem sự bối rối của người khác.

Hứa Tiểu Âm chú ý đến Giang Tùy có vẻ khác thường, giữ chặt Lâm Lâm lại.

Giang Tùy không nhìn ánh mắt của người khác, trong phút chốc, cô hơi ngơ ngác, trong lòng run lên, sau đó máu nhồi lên trên, da mặt đỏ bừng.

Không chỉ là khó chịu trong người mà còn rất căm phẫn.

Cô nhớ rất rõ ràng, bản tranh vẽ đặt ở trong ngăn bàn, vì ngày khai giảng tương đối lộn xộn, không cẩn thận để vào trong cặp cùng với vở bài tập kì nghỉ hè, sau đó thì không cầm về lại, luôn bị đè dưới cuốn sách toán "Ngũ Tam".

Trong lòng Giang Tùy, bản tranh vẽ là vẽ để bản thân xem, giống như nhật kí vậy, đều là chuyện riêng tư.

Chuyện này cùng với chuyện lật nhật kí của cô ra xem chẳng khác gì nhau.

"Là ai lấy ra?" Cổ họng Giang Tùy cử động, cuối cùng ngước mắt lên.

Có người bắt đầu thanh minh cho mình: "Tớ không có lấy, ăn cơm xong về thì thấy vứt giữa đất, bị người khác cầm lên……"

"Tớ không có!"

"Có phải cậu làm rớt xuống đất, rồi bị người khác đá đi không?"

Không có ai thừa nhận.

Giang Tùy không thể nói ra được gì, trong đầu trước tiên hiện lên một người.

Triệu Hử Nhi.

Sự đoán phỏng như vậy cũng không phải là quá hẹp hòi, Giang Tùy không thể chịu nỗi nữa, cô rất tức giận, đôi mắt bị nỗi bực dọc quá mức chịu nổi chấn động mạnh vào sự nóng giận.

Nhưng mà Triệu Hử Nhi bây giờ lại không có ở đây.

Trong mắt của người khác thì Giang Tùy như vậy giống như sắp khóc đến nơi.

Chính ngay lúc đấy thì Chu Trì đi vào lớp. Giống như thường ngày, trong tay hắn cầm một chai cô ca, Trương Hoán Minh với Lý Thăng Chí đứng bên cạnh hắn.

Vốn dĩ  ba người vẫn đang nói chuyện, nói nói cười cười, vừa vào cửa thì im bặt.

Ánh mắt của những người kia quá rõ ràng, tiếng bàn tán ào ào cũng quá rõ ràng.

"Có chuyện gì vậy?" Trương Hoán Minh nghe xong vài câu, kéo nam sinh đứng bên cửa hỏi.

Nam sinh đó liếc nhìn Chu Trì, sờ mũi, ngượng ngùng kể đại khái câu chuyện.

Chai cô ca trong tay Chu Trì đưa cho Trương Hoán Minh, đi đến phía bên kia.

Để ý đến hắn, không khí sôi nổi xung quang trong nháy mắt thay đổi, những người đang bàn tán bị người bên cạnh gõ mấy cái, mọi người đá mắt nhau để nhắc nhở, nhất thời không ai dám mở miệng.

Bên góc chân bàn, một cuốn vở giấy rời in bìa cứng màu trắng nằm ngổn ngang, vẫn đang mở ra, trang được mở ra là trang chính giữa.

Chu Trì khom người nhặt lên, liếc mắt nhìn, gấp lại, bàn tay phủi đi bụi bặm trên đó, đi đến đưa vào tay của Giang Tùy.

Không khí trong lớp yên lặng, nhiều cặp mắt đang ngước xem.

Chu Trì quay người lại, liếc nhìn những con người đằng kia, ánh mắt lạnh ngắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!