Chương 39: (Vô Đề)

Hai bé trai ngồi phía trước khóc oa oa nửa ngày trời, hình như cuối cùng mệt quá, nên nín lại. Hai người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh vẫn đang hăng hái liên tục dùng tiếng địa phương nói chuyện, giọng rất to.

Xe buýt đi thị trấn Mi chỉ có ba chuyến, chuyến này là sớm nhất, người cũng đông nhất, từ lúc lên xe cho đến bây giờ đã ba tiếng đồng hồ trôi qua, trên xe vẫn đông kín người, rất khó chịu rất nóng nực.

Giang Tùy đang ôm cặp xách, chân tay co rút lại ngồi bên của sổ.

Điện thoại trong túi reo lên, Giang Tùy lấy ra xem, là tin nhắn của Lâm Lâm gửi đến, hỏi cô hôm nay có muốn đi ra ngoài chơi không, trước kì thi bọn họ đã hẹn trước đến kì nghỉ sẽ đi chơi vài ngày.

Nhưng bây giờ không được rồi.

Giang Tùy trả lời cho cô ấy, không giải thích nhiều, chỉ nói là có việc, mấy hôm nay không đi được.

Bé trai đằng trước đã bắt đầu vui trở lại ăn thạch trái cây, cái đầu nhỏ quay qua quay về, đôi mắt vẫn còn rất đỏ.

Giang Tùy nhìn sang cậu bé, cậu ta liền cười khanh khách, có chút dễ thương.

Đổi lại thường ngày, Giang Tùy sẽ đùa giỡn với cậu bé, nhưng hôm nay không có tâm trạng, đầu cô dựa vào cửa xe, nhìn ra bên ngoài, có chút thất thần.

Hôm nay không có mặt trời, bầu trời bên ngoài cửa âm u.

Đã hơn mười hai giờ.

Không biết Chu Trì có phải vẫn đang ngủ không.

Lúc đó hắn uống đến rất say, vài câu thôi mà cũng nói không rõ nữa, Giang Tùy nghe thấy hắn khóc, nhưng không rõ ràng, sau đó hình như là ngủ thiếp đi luôn, điện thoại cũng không tắt, hơn mười phút sau mới bị tắt đi. Chắc là pin điện thoại hết rồi.

Từ những câu nói không rõ ràng nói liên tục trong điện thoại của Chu Trì, Giang Tùy đại khái nghe hiểu rồi, mẹ của hắn mất rồi.

Đối với chuyện của Chu Trì, Giang Tùy không biết nhiều lắm, từ lúc đầu vẫn chưa thân thì có nghe Tri Tri càm ràm vài lần, biết hắn với Chu Mạn không phải cùng một mẹ sinh ra, là sau này hắn mới đến nhà họ Chu, những chuyện khác thì không rõ cho lắm, bản thân Chu Trì trước giờ vẫn chưa bao giờ nhắc đến.

Xe buýt dừng lại ở trạm dịch vụ một lần, hành khách đều chạy xuống đi vệ sinh, Giang Tùy có vẻ bị say xe, rất khó chịu, cũng đi theo xuống xe, cặp xách vẫn ôm trong người, cô ngồi chổm xuống đất một lúc, đỡ một chút mới đứng dậy, nhìn xung quanh, sau đó đi theo đám người vào nhà vệ sinh, vừa đi vào cửa nhà vệ sinh liền có chút chịu không nổi.

Quá bẩn, mùi hôi nồng nặc.

Trước đây Giang Tùy chưa từng đi xa một mình, lần nào cũng có người lớn dẫn đi, lúc nhỏ là bà nội, cô, sau này thì là ba, một mình đi ra khỏi thành phố khác như này là lần đầu tiên. Từ lúc biết nhớ mọi chuyện cho đến nay, cô chưa bao giờ ngồi xe buýt đường dài, cũng chưa bao giờ gặp phải khu dịch vụ có nhà vệ sinh bẩn thỉu như thế này.

Đứng ở cửa do dự một lúc, vẫn phải đi vào.

Đi vệ sinh xong, đợi mất nửa ngày mới có được chỗ đứng trước bồn nước, rửa tay xong, nhìn thấy người khác đều đang mua đồ ăn trong khu dịch vụ, Giang Tùy cũng đi vào siêu thị nhỏ mua một cái bánh bao với một chai nước suối. Buổi sáng đi quá vội, cô chỉ xếp một bộ áo quần để vào cặp, mang theo túi tiền rồi đi, buổi sáng vẫn phải đứng ở trạm xe mà ăn.

Chiếc ghế nhỏ ở trước cửa đã ngồi chật kín, Giang Tùy đứng bên cạnh cắn một miếng bánh bao, điện thoại reo lên.

Là Giang Phóng gọi đến.

Giang Tùy ngây người ra một lúc, cầm điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, chạy nhanh đến một góc tương đối yên tĩnh, nghe điện thoại.

"A Tùy?"

"Dạ, ba." Giang Tùy hơi căng thẳng.

Giang Phóng hỏi: "Hôm nay nghỉ hè rồi, đúng không?"

"Dạ."

"Ăn cơm trưa rồi sao?"

Giang Tùy nhìn bánh bao trong tay, lên tiếng, "Dạ, vừa mới ăn xong."

"Vậy được, vừa hay buổi chiều ba rảnh, ba đến đón con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!