Chương 36: (Vô Đề)

Giang Tùy bước qua bãi cỏ đi về.

Chu Trì vứt điếu thuốc, chạy theo, níu lấy tay cô: "Giang Tùy."

Không có lời đáp lại.

Giang Tùy quay người lại, rút tay của mình về, trong khoang mắt đã có chút ướt đẫm. Cô lùi về sau hai bước, cách hắn xa một chút.

Ánh mắt Chu Trì nặng trĩu nhìn cô, sắc mặt càng ngày càng kém.

"Chúng ta vẫn chưa nói xong."

Trương Hoán Minh cùng Lý Thăng Chí từ sân bóng đi đến tìm Chu Trì, đang đi từ chỗ kéo cờ đến, giẫm qua bãi cỏ.

Giang Tùy sợ bọn họ nhìn thấy, lau nước mắt.

"Hôm nay tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa, cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa." Giọng của cô rất nhỏ, có chút nghẹn ngào, không nói thêm gì nữa, rất nhanh thì đi khỏi đó.

Trương Hoán Minh cùng Lý Thăng Chí đi đến, nhìn bóng lưng của Giang Tùy, hỏi Chu Trì: "Có chuyện gì vậy? Sao Giang Tùy lại chạy đi rồi?"

Chu Trì không trả lời, nâng bước men theo bãi cỏ đi về phía trước, đi theo sau đến cổng trường, nhìn thấy cô rẻ đường, men theo đường lớn mà đi.

Hắn không đuổi theo nữa.

Tối hôm đó, Giang Tùy không gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Chu Trì như trước nữa, lúc sau rạng sáng, nhận được một tin nhắn từ hắn, Giang Tùy vẫn chưa ngủ, nhưng cô không trả lời lại, để điện thoại qua một bên, vùi mặt vào gối, vẫn cứ nhớ đến chuyện của ban ngày.

Có lẽ thất vọng còn nhiều hơn cả uất ức.

Không hiểu tại sao hắn lại dễ dàng nói ra những lời khiến người khác đau lòng đến vậy, nhưng lại ngay cả một tiếng "xin lỗi" cũng không thể nói ra.

Đã rất muộn nhưng Giang Tùy vẫn không thể nào ngủ được, có lẽ đây là lần đầu tiên cô đã thật sự cảm nhận được, thích một người không chỉ có ngọt ngào hạnh phúc không thôi, những thứ nhìn thấy trên người hắn cũng không chỉ là những ánh hào quang cùng với nhưng ưu điểm nổi trội.

Lúc hắn tốt sẽ rất tốt, nhưng lúc ức hiếp người cũng rất là cay đắng.

Rõ ràng là quá đáng đến như vậy, nhưng lại không xin lỗi một tiếng.

Lẽ nào một câu "Chúc ngủ ngon" thì có thể xóa hết những lời khó nghe đó đi sao?

Hắn xem cô là gì chứ.

Sáng hôm sau, Giang Tùy chuẩn bị đồ hơi muộn, vội vã đến lớp trước tiếng chuông reo tiết đọc bài đầu giờ, trong lớp đã ngồi đầy đủ người.

Cô chạy nhanh vào trong, nhìn thấy trên ghế đang để một hộp cơm giữ nhiệt quen thuộc.

Chu Trì vẫn như trước mang đồ ăn sáng đến cho cô.

Sau khi ra tiết, Giang Tùy vẫn chưa đụng đến hộp cơm đó, lấy bánh mì cùng với sữa trong cặp ra.

Lâm Lâm ngồi bên cạnh hỏi nhỏ: "Có phải cậu cãi nhau với Chu Trì rồi không? Sao lại không ăn cơm cậu ấy mang đến?"

Hứa Tiểu Âm cũng quay đầu lại: "A Tùy, mắt của cậu hơi đỏ kìa, có phải khóc rồi không?"

Giang Tùy lắc đầu, miệng cắn ống hút của hộp sữa.

Hứa Tiểu Âm hiểu ra rồi: "Đừng có lừa tớ, nhất định là đã cãi nhau, không sao, yêu đương chính là vậy đấy, có cãi nhau mới thú vị.

"Nhưng mà tớ không thích cãi nhau." Giang Tùy ngẩng đầu lên, cổ họng khàn khàn, "Rất khó chịu."

"Vậy thì làm lành với cậu ấy đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!