Chương 34: (Vô Đề)

Trong lòng Giang Tùy rất phức tạp.

Em nói ai vậy, ai mù mắt vậy.

Tri Tri không biết trong lòng cô đang sục sôi, còn tiếp tục gào thét, biểu cảm khoa trương biểu đạt sự ngạc nhiên của bản thân: "Dám yêu cậu nhỏ của em, cô gái đó cũng có chút tài năng đó nhỉ, cô ấy không sợ bị đánh sao?"

"Chu Trì làm gì xấu xa đến vậy, cậu ấy chưa từng đánh bao giờ -------" Giang Tùy thiết chút nữa lỡ miệng nói ra, thu chữ "chị" lại, qua loa đổi lại cách xưng hô, "Chưa từng đánh nữ sinh bao giờ."

Tri Tri hét lên một tiếng, "Dù gì cũng rất dọa người, cậu ấy dữ vậy mà." Câu chuyện thay chủ đề, lại bát quái thăm dò Giang Tùy, "Cậu ấy không phải cùng lớp với chị sao, không lẽ nào chị không biết chuyện gì bên trong hết sao? Bạn gái của cậu ấy là lớp của chị sao."

"…… Không biết nữa." Giang Tùy rõ ràng chột dạ, thần sắc có chút không tự nhiên, "Sao em phát hiện ra vậy?"

"Em cũng không phải ngốc!" Tri Tri cả mặt lộ vẻ "Em thông minh như vậy mà chị không biết sao.", nói với cô, "Cậu nhỏ của em học kì này rất ham chơi, mười ngày thì đã tám ngày buổi tối không về nhà ăn cơm, em từ lâu đã nghi ngờ rồi, chẳng phải nói là đàn ông ngày nào cũng không về nhà ăn cơm, tám phần là có phụ nữa bên ngoài sao!"

Lại có vẻ rất có lý.

Giang Tùy không còn gì để nói.

"Làm cái gì vậy."

"Gấp hạc giấy!"

"…… Hả?"

"Là ngàn con hạc giấy sao." Tri Tri chợt nháy mắt, lấy đầu ngón tay ra dấu cho cô, "Cái kiểu màu sắc sặc sỡ ấy, con gái tụi chị vẫn thích mấy kiểu đấy mà, không phải chị rất thích sao, lúc đấy em ở trong phòng chị có nhìn thấy mà, treo trên cái chuông gió đấy!"

"Cậu ấy biết gấp cái này sao?" Giang Tùy kinh ngạc.

"Đúng vậy, còn gấp cả một bình to đấy, năm sáu màu gì đó!" Tri Tri dồn hết sức mình mà mỉa mai, "Chắc là bất đắc dĩ quá, có đứa con trai nào mà thích làm mấy chuyện này chứ? Cậu nhỏ của em thật không giống người thường, phát xuân mà phát đến mức không giống người thường."

"……"

Giang Tùy không thể nào phản bác, cô cũng rất ngạc nhiên rằng Chu Trì sẽ đi làm những chuyện như thế này.

Gấp hạc giấy gì gì đó, dường như có chút…… Haizz, không biết nói thể nào nữa.

Dường như là cái dáng vẻ không thể nhìn ra được.

Miễn cưỡng đợi Tri Tri nói cho qua chuyện, Giang Tùy liền đi lên lầu.

"Chị đi làm bài tập." Cô nói với Tri Tri như vậy.

Mặc dù trước đây cũng nói như vậy, nhưng lần này sức giọng không đủ, có chút chột dạ. Giang Tùy nhận ra rằng với cái đầu óc thông minh của Tri Tri như vậy, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị lộ tẩy ra ngoài.

Nếu biết thật rồi thì phải làm sao?

Dường như cũng không thể làm thế nào cả.

Cửa phòng gác lửng đang mở hờ hờ, Giang Tùy nhẹ nhàng đẩy thì cửa liền mở.

Chu Trì đang dựa trên ghế bàn máy tính, nghe thấy tiếng động, đứng dậy đi đến, Giang Tùy cười hắn một lúc rồi để túi kẹo lên bàn, nhìn thấy trên ghế sô pha rất lộn xộn, tấm đệm màu bạc rớt trên sàn nhà, đồng phục cùng áo khoác của hắn nhắn nhúm một đống, còn có thêm một cái áo sơ mi bị vất ngay bên cạnh.

Giang Tùy khom lưng nhặt tấm đệm, thuận tay xếp lại: "Cậu lăn ở đây đấy hả?"

"Đúng vậy." Chu Trì ừm một tiếng rồi kéo cánh tay cô lại, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, "Hôm qua chơi vui lắm sao?"

"Ừm." Giang Tùy quen tính ôm lưng hắn, cuộn mình trong lòng hắn rồi ngẩng đầu lên, "Tôi đã cùng với bọn họ nấu cơm ăn."

"Cậu mà cũng nấu cơm được sao?" Giọng Chu Trì rất thản nhiên, biểu cảm rất dịu dàng, mang thêm nụ cười, "Vẫn chưa đốt phòng bếp hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!