Vào lúc này, học sinh tan học cũng được một lúc rồi, người trong tiệm sách càng ngày càng nhiều.
Bên cạnh giá sách đó có rất nhiều học sinh, trong tay họ đều đang cầm sách, đang lật ra xem, chỉ có Chu Trì vẫn rảnh rỗi đứng đấy, không làm gì hết, ánh mắt chỉ nhìn thẳng vào cô.
Không biết hắn đã đến từ lúc nào, đã đứng đó được bao lâu rồi.
Giang Tùy bị ánh mắt của hắn khiến cho hoảng hốt.
Cô cúi đầu gấp đề lại, vừa định tạm biệt với Trần Dịch Dương thì Chu Trì liền đi đến.
"Nói xong chưa, đi được chưa?"
Giang Tùy dừng lại, gật đầu với hắn, rồi nhìn Trần Dịch Dương, đang định giới thiệu hai người họ với nhau thì tay của cô đột nhiên bị nắm chặt.
Giang Tùy hoảng hốt, còn không kịp phản ứng gì thì Chu Trì đã mở miệng: "Tôi đợi lâu lắm rồi đấy, biết không."
Bàn tay của hắn nắm chặt tay của Giang Tùy, dường như hắn cố ý dùng lực nắm rất chặt khiến cô hơi đau.
Lúc nói câu đấy, ánh mắt của hắn chỉ nhìn Giang Tùy, dường như những người khác đều không lọt vào mắt của hắn được.
Nhưng mà ở đây không chỉ có hai người họ, không cần nói đến bên kia đang có rất nhiều học sinh đang mua sách mà ngay tại đây, chỉ cách họ hai bước chân thôi đã có Trần Dịch Dương đang đứng đấy rồi.
Giang Tùy có chút xấu hổ, dùng ánh mắt cầu xin với hắn, muốn hắn buông tay ra trước.
Nhưng hình như hắn cố ý, rõ ràng nhìn đã hiểu nhưng lại xem như không hiểu ý của cô, còn trừng mắt nhìn cô.
Cảnh tượng này khiến trong mắt của người khác càng cảm thấy hoài nghi, mơ hồ.
Ngoài cửa hiệu sách có càng nhiều người đến, đằng kia đã có vài nữ sinh nhìn qua.
Càng Tùy không biết phải làm sao, cũng rất căng thẳng, mặt đỏ ửng lên, cô dùng chút lực rút tay lại, quay đầu nói với Trần Dịch Dương: "Tớ đi trước đây, tạm biệt."
"Được." Giọng của Trương Dịch Dương vẫn rất nhẹ nhàng.
Giang Tùy bước nhanh đi ra khỏi, bước xuống hết bậc thang rồi cứ đi thẳng đến bảng quảng cáo phía trước mới dừng lại.
Chu Trì đi theo sau cô.
Giang Tùy thở hổn hển, đến khi thoải mái một chút mới quay người lại, con người ở đằng sau kia đứng cách vài bước, cặp sách cũng đeo không đàng hoàng, trượt xuống khuỷu tay, dây kéo áo khoác cũng không kéo lên, vẫn đang mở ra, bên trong là áo tay dài mỏng, nhìn có vẻ rất lạnh.
Nhưng mặt của hắn càng lạnh hơn, bộ lông mày đen kịt như bôi thêm một thêm một lớp băng cứng vậy, chẳng có chút biểu cảm nào.
Giận rồi sao?
Cậu còn giận sao, tôi mới là người nên giận chứ.
Giang Tùy có chút cạn lời: "Cậu làm gì vậy."
"Cậu làm gì vậy."Hắn hơn ngẩng cằm, cũng dùng kiểu nói như vậy hỏi cô, chỉ có điều giọng điệu tuyệt nhiên không giống nhau. Câu nói ấy của Giang Tùy giống như sự giận dỗi cùng với sự ương bướng của một cô gái, vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng hắn lại là một câu nói lạnh lùng gay gắt.
Nhất thời Giang Tùy không biết nên phản ứng như thế nào.
Nhìn hắn vài giây rồi cô nhỏ giọng nói: "Vừa nãy tôi đã ra hiệu ánh mắt với cậu, tại sao cậu không buông tay ra?"
"Tại sao phải buông ra?" Thần sắc của hắc lạnh lùng.
"Có người khác ở đấy nữa mà."
"Có người thì tôi không được nắm tay cậu sao?" Chu Trì mím môi, "Tôi cố tình để họ thấy đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!