Chu Trì hỏi xong thì đợi cô phản ứng, nhìn thấy đôi mắt Giang Tùy hơi trưng mắt to, đôi môi màu hồng nhạt há hốc, sau đó thì mặt liền đỏ ửng lên.
Trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, câu hỏi làm bộ làm tịch lúc nãy cũng không quan tâm nữa, mím môi, đưa tay ra nâng giữ mặt của Giang Tùy, đầu cúi xuống.
Hơi thở ấm áp phảng phất tiến đến gần, môi bị đôi môi mềm mại của hắn kề sát vào, đầu của Giang Tùy trong chốc lát vo ve lên vài tiếng, cô theo bản năng mà rút cổ về phía sau, nhưng đã có người đưa tay lên, nhẹ nhàng giữ chặt sau gáy cô.
Đèn cầu thang lại tắt đi.
Đôi môi của hắn vừa mềm mại vừa nóng bỏng, có mùi kẹo bạc hà hơi nhạt, lại còn có thêm một chút mùi rượu không thể nào bị lấn át được.
Tim của Giang Tùy đập dồn dập, dường như toàn thân đều có chút tê dại. Cô bị đẩy về sát cạnh tường hai bước, có chút bất ngờ, vừa thở hổn hển vài hơi thì hắn rất nhanh lại dán môi vào lại, một cánh tay chống đỡ vào bức tường sau lưng cô, cánh tay kia lại giữ chặt sau gáy cô, nghiêng mặt qua, lần này không thể thanh minh nữa mà đưa đầu lưỡi vào sâu bên trong.
Lúc đầu lưỡi Giang Tùy bị hắn vân vê giữ chặt thì dường như mơ màng, không biết phải làm sao mà hơi rùng mình, vô ý thức mà đưa tay đẩy hắn ra.
Tiếc rằng một chút sức lực của cô căn bản không có tác dụng.
Hơi thở của cả hai đều rối loạn, có chút dồn dập, hỗn tạp mà quấn lại với nhau.
……
Máu không thể lưu thông mà dâng lên, Giang Tùy rất căng thẳng, kiểu cảm giác này trước đây chưa bao giờ có, từ đầu tới cuối cô đều được hắn dẫn dắt, hầu như đều là kiểu hưởng thụ bị động.
Rất trục trặc cũng rất ngoan ngoãn.
Còn Chu Trì cũng không có chút thành thục nào, từ lúc bắt đầu đã có chút trở ngại, tình thế quá gấp gáp, khiến cho cả hai đều có chút ngạt thở, dần dần mới mò được con đường đúng, rà quét trong miệng cô, như kiểu hôn mấy cũng không đủ vậy.
Nụ hôn này đến cuối cùng thì trở nên uyển chuyển mềm mại, Chu Trì nhẹ nhàng liếm láp cô, dường như đã thỏa mãn, hắn khom lưng, đầu gác trên vai của cô, thở hổn hển.
Với thân hình cao của hắn, kiểu tư thế này càng không thể nào thoải mái nổi. Nhưng hắn vẫn không có chút cử động nào.
Đầu óc Giang Tùy choáng ngợp, tim vẫn đập thình thịch, mất một lúc lâu mà vẫn không thể nào bình tĩnh lại được. Trên môi cô vẫn có chút ướt át, gò má nóng bỏng dán sát vào cái áo lạnh lẽo của hắn, một cánh tay níu chặt một góc áo của hắn, ngoan ngoãn mặc hắn tùy ý ôm lấy.
Phía xa tiếng gió đang thổi. Nhưng nơi đây lại rất yên tĩnh, chỉ có hai hơi thở khổng thể nào ổn định được.
Qua một lúc lâu, hơi thở Chu Trì dần dần ổn định lại.
"Giang Tùy……" Giọng hắn khàn khàn.
"Sao?" Giang Tùy trả lời.
Hắn lại không nói gì thêm nữa, mặt vẫn đang áp sát vào cái cổ đang nóng bừng của cô.
Một lúc sau, gió bên ngoài càng lớn, hắn ngẩng đầu dậy, cuối cùng cũng buông thả Giang Tùy ra, đứng thẳng dậy, gõ tay vào cánh cửa bên cạnh.
Đèn sáng.
Trước mặt là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, đôi môi hơi đỏ, đầu tóc bị hắn khiến cho hỗn độn, đôi mắt trong sáng ấy nhìn hắn, nhìn được vài giây, trong đầu đã nhẹ nhàng hơn một chút, thấp thoáng né tránh ánh mắt của hắn.
Chu Trì đưa chân lùi hai bước, dựa vào cửa bên cạnh, liếm môi.
Giang Tùy không biết khi nào đã đưa mắt lên, lại tiếp tục nhìn hắn.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Chu Trì hỏi cô.
Giang Tùy lắc đầu.
"Chán ghét kiểu như này sao." Hắn lại hỏi.
Giang Tùy sửng sốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!