Chương 30: (Vô Đề)

Có lẽ là do có chút buồn bực nên giọng của Giang Tùy không phải là nhỏ, nhưng bởi vì nguyên do là âm thanh quá lớn nên giọng của cô vẫn rất ôn hòa.

Câu nói này pha lẫn với hơi thở ấm áp của con gái cùng lọt vào tai của Chu Trì.

Chai bia mở được một nửa thì tay của hắn dừng lại, trong chớp mắt quên cả phản bác lại.

Giang Tùy đã ghé rất sát người hắn, tay đã chạm vào tai của hắn, có một ít sợi tóc châm chích vào bên gáy của hắn.

Chu Trì nín thở, phía sau người căng cứng lên không tự nhiên chút nào.

Giang Tùy cũng không biết tại sao cô lại nói ra chuyện này rồi.

Nói xong câu đó thì mặt với cổ của cô nóng bừng, không nhìn vẻ mặt của hắn, có thể là không dám nhìn hắn.

Kì lạ thay, cô vẫn nhớ rất rõ bộ dạng uống say tối hôm đó của Chu Trì.

Giang Tùy quay người lại, ngồi dịch ra bên kia một chút, cách hắn một khoảng, dần dần bình tĩnh lại.

Trong mấy giây đó, mắt liếc vài cái, Chu Trì tay vẫn cầm chai bia nhưng lại không uống.

Trong lòng Giang Tùy nghĩ, có lẽ hắn sẽ rất hoang mang, chuyện uống say hôm đó có thể đã quên hết rồi cũng nên.

Trong phòng karaoke vẫn rất nhộn nhịp.

Giang Tùy nhìn về phía trước, Thẩm Tâm Nhan vẫn đang hát, những tia sáng tờ mờ khiến vẻ bên ngoài thân thể của cô ta có sức hút lạ kì, đầu tóc uốn lắc lư theo động tác nghiêng đầu của cô, thỉnh thoảng cô ta lại quay người lại, ánh mắt dường như đang nhìn về phía này, bài hát "Ước định" của Chu Huệ được cô ta hát rất thâm tình.

Hát thì lo mà hát đi, cậu làm gì cứ nhìn Chu Trì mà hát vậy. Cậu ta cũng chẳng yêu đương gì với cậu.

Giang Tùy có chút buồn bực mà nhìn, trong lòng vốn dĩ đã không được thoải mái với chòm sao hỏa đó giống như bị cái quạt hương bồ thổi cho một trận, đột nhiên biến thành một ngọn lửa, nếu Thẩm Tâm Nhan cứ tiếp tục hát như vậy, sớm muộn gì cũng khiến cho ngọn lửa nhỏ đó biến thành ngọn lửa lớn cho mà xem.

Giang Tùy cúi đầu hít vào một hơi, điều chỉnh tâm trạng, liếc nhìn thấy Chu Trì không biết từ lúc nào đã lấy chai bia trong tay đưa cho Trương Hoán Minh ngồi bên cạnh, chai còn lại ở trên bàn vẫn đặt ở đấy, hắn không có đụng đến.

Những nam sinh khác đều đang uống bia.

Chỉ có trong tay hắn vẫn đang trống rỗng.

Bên cạnh chân Giang Tùy đang đặt một chai hồng trà mà người khác vừa mang đến. Do dự một lúc rồi cô cầm lên vặn nắp chai, mở nắp ra rồi đẩy vào tay Chu Trì.

Trong phòng karaoke vẫn chưa bật đèn, chỉ có ánh sáng của màn hình ti vi, Giang Tùy cũng nhìn không rõ mắt của hắn, dù sao cũng cảm thấy hắn đang nhìn cô rất nghiêm túc một lúc, không chỉ cầm đến chai nước mà cầm cả tay của cô.

Tay của hắn rất nóng, giữ chặt vài giây mới thả ra, xem như không có chuyện gì uống một ngụm nước. Lúc Giang Tùy đang thẩn thờ thì khuôn mặt của hắn quay qua, lông mi cụp lại, hơi thở mang theo chút hương thơm của hồng trà.

"Giang Tùy."

"Sao?"

"Tôi cũng biết tôi đã ôm ai."

"……"

Chơi ở KTV đến gần chín giờ, mấy người trường tư thục Minh Dương dường như không muốn tan cuộc, lại gọi thêm người khác đến, sau đó người của Nhị Trung về trước.

Lúc đi trên đường, mấy người con trai đang nói chuyện với nhau, Giang Tùy chỉ đứng bên cạnh nghe.

Trương Hoán Minh có chút ngưỡng mộ nói: "Người trường tư thục bọn họ thật thoải mái quá đi, ở trong trường rất tự do, chuyện gì cũng có thể làm. Nghe nói, có rất nhiều cặp đôi yêu nhau."

"Đúng vậy, trường nhà người ta có nhiều gái đẹp quá, trường Nhị Trung chúng ta có rất nhiều người chạy đến tán con gái trường họ đấy, bạn gái Trần Huy của lớp bên cạnh không phải là người của trường tư thục sao?" Một nam sinh đứng bên cạnh tiếp lời.

Trương Hoán Minh tấm tắc hai tiếng, châm chọc rồi cười: "Trần Huy hả, cậu ta rất thích khoe khoang đấy, lần đánh bóng trước, cô bạn gái đó có đến, cậu ta đặc biệt thiếu chút nữa bay lên trời luôn rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!