Chương 29: (Vô Đề)

Giọng điệu của hắn nói có phần lạnh nhạt, nhưng cũng không phải là cách nói đùa giỡn. Giang Tùy không ngờ rằng hắn đột nhiên quay trở lại, rồi còn nói ra câu đó nữa, cô thẩn thờ một lúc.

Hiển nhiên, câu nói này của Chu Trì không chỉ nói rất mập mờ, vả lại còn có chút không rõ ràng.

Chăm sóc? Chăm sóc thế nào?

Hình như hắn cố ý khiến người nghe phải tự hiểu lấy mới được.

……

Giang Tùy sửng sờ nhìn khuôn mặt của hắn, đôi lông mi nhẹ nhàng nháy mắt, "Chăm sóc tôi thế nào?"

"Thế nào cũng được, cậu có chuyện gì đều có thể tìm tôi, mấy việc như thay bóng đèn sửa bồn cầu chẳng hạn, tôi đều biết làm, cơm cũng biết nấu." Chu Trì cúi đầu, dừng một lúc nói, "Không có việc gì cũng có thể tìm tôi, tôi dẫn cậu đi chơi."

Ánh mặt trời chiếu từ sau lưng hắn đến, cả khuôn mặt của hắn đều đang ở trong bóng râm, đường nét rất rõ ràng, nhưng vẫn là cái dáng vẻ lạnh nhạt.

Trong lòng của Giang Tùy đang rất hồi hộp, có chút cảm động.

Rất ít khi hắn nói những lời tốt bụng, đột nhiên lại như vậy nên khiến người khác cảm thấy rất ngạc nhiên.

Cô nhìn hắn, nói nhỏ: "Cảm ơn."

Chu Trì ừm một tiếng, không nói thêm gì nữa, nhưng lại không đi khỏi mà vẫn nhìn cô mãi vậy, giống như đang đợi cái gì đó vậy.

Giang Tùy bị hắn nhìn ngượng ngùng đến mức đỏ cả tai. Qua một lúc thì nhớ đến gì đó mà nói: "Hôm đó tôi đi sớm quá mà cậu vẫn chưa ngủ dậy nên tôi không lên chào cậu."

"Ừm." Chu Trì giọng điệu hờ hững nói, "Không từ mà biệt."

"……Xin lỗi."

Chu Trì tiếp lời, hỏi: "Mấy hôm nay bận lắm hả?"

"Vẫn ổn, cũng không có chuyện gì, ở bên nhà trọ của ba đọc sách."

"Vậy tại sao không tìm tôi?

Hả.

Giang Tùy ngẩn ngơ.

"Một tuần rồi nhỉ, một tin nhắn cũng không có." Hắn nhìn cô, kìm giọng lại, "Cũng có chút vô lương tâm đấy nhỉ?"

"……"

Giang Tùy cứng họng, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Một lúc sau không biết lấy dũng khí từ đâu ra mà nói: "Cậu cũng không tìm tôi đấy thôi."

Cô nói không to, như đang lằm bằm vậy, nghe vào có vẻ như đang chịu uất ức lạ kì.

Ánh mắt Chu Trì động đậy, mím môi, trong lòng có vẻ thoải mái hơn nhiều, "Coi như hòa nhau nhé."

Lâm Lâm đi vệ sinh xong ra ngoài, nhìn thấy hai người họ đang đứng ở bậc thềm nói chuyện, lấy làm kì lạ. Hai người này làm gì mà phải đứng ở bên cạnh nhà vệ sinh mà nói chuyện chứ? Không ngửi thấy mùi hôi sao? Đến phía trước một tí nữa không được sao?"

Cô tiến đến, gọi Giang Tùy một tiếng.

Giang Tùy quay đầu lại, nói: "Đợi tớ một lát."

"Được, các cậu cứ từ từ mà nói chuyện, tớ đi xem bọn họ đánh bóng đây." Lâm Lâm chạy đi đến sân bóng rổ.

"Đừng đứng đây nữa." Giang Tùy chỉ tay, "Chúng ta đi về bên đó đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!