Chu Trì đi ra khỏi cửa, khuôn mặt bình tĩnh đứng sát vào tường, bỗng nhiên nghe thấy giọng của Giang Tùy, hắn bất ngờ sửng sốt, xuyên qua cánh cửa đang mở được một nửa nhìn cô.
Chu Mạn cũng đã ý thức được sự việc có lẽ đã có chút phiền phức rồi, tính tình Giang Tùy rất tốt, trước giờ vẫn rất biết nghe lời, đối với sự sắp xếp của người lớn chưa bao giờ có ý kiến, lần này lại không giống như trước nữa rồi. Giọng của cô rất nhỏ, nhưng ngữ khí lại rất kiên định.
Chu Mạn nói: "Con sống ở đó không phải rất tốt sao, cách trường con học lại gần, hơn nữa, Tri Tri nhất định sẽ không nỡ xa con, đúng không?" Bà ta vỗ vỗ vào vai của Giang Tùy, trấn an nói, "Chuyện này không vội, cứ suy nghĩ đi đã, ngày mai dì sẽ về nhà cùng với ba con, chúng ta từ từ nói."
Giang Tùy không nói thêm gì nữa.
Lúc này, Tiểu Triệu cầm bữa ăn tối đã được gói lại đi vào, đặt ở trên bàn rồi đi ra ngoài.
Chu Mạn nói với Giang Tùy: "Chắc đói lắm rồi, đúng không? Ăn trước đi đã."
Giang Tùy lắc đầu, "Dì Chu, con phải đi về đây, dì Đào cũng đã nấu cơm rồi."
Chu Mạn nhìn thấy vẻ mặt của cô có vẻ đã đỡ hơn trước, liền yên tâm: "Vậy cũng được, vẫn là cơm dì Đào làm ngon hơn, đi về ăn nhiều một chút. Dì bảo Tiểu Triệu đưa con về."
"Không cần phiền phức như vậy đâu, con gọi xe về là được rồi." Giang Tùy đứng dậy, đeo cặp xách vào, chào lễ phép ra về, rất nhanh thì đi ra cửa.
"À, A Tùy ------"
Chu Mạn đứng dậy, nhìn thấy bên ngoài cửa đã có một bóng dáng người đi đến.
Bà ta hạ giọng xuống, hiếm khi thấy thằng nhóc Chu Trì lại còn có chút công dụng. Dẫu sao cũng là một con người to lớn như vậy, tốt xấu gì cũng có thể bảo vệ cho Giang Tùy được.
Bên ngoài trời đã tối om.
Ánh đèn điện đường phát sáng.
Không giống với sự ồn ào chật chội của trung tâm thành phố, khu công nghiệp này trống trải đến lạ, trên con đường lớn này thật thoáng đãng.
Ánh đèn chiếu sáng, trên trục đường chính xe cộ chạy qua về không ngừng.
Nhưng người đi trên đường lại rất thưa thớt.
Dưới ánh đèn, một thân hình nhỏ vẫn cứ đi về phía trước. Gió thổi mạnh hơn ban ngày rất nhiều, thổi tóc của cô bay tung tóe.
Chu Trì đi ở đằng sau lưng cô, khoảng cách vài bước chân, nhìn vào cái móc khóa rung chuyển qua lại trên cặp cô.
Từ lúc vừa rời khỏi công ty của Chu Mạn đến giờ thì cô vẫn chưa nói thêm câu gì.
Sắp đi đến con đường tiếp theo thì bước chân của Giang Tùy chậm lại, cứ đi cứ đi, đầu cúi xuống.
Chu Trì nhếch mày nhìn một lúc rồi đi đến, cái gì cũng không hỏi, dang tay ra ôm cô vào lòng.
"Giang Tùy."
"Ừm." Giang Tùy nghẹn ngào lên tiếng.
"Đừng khóc nữa được không?"
Giang Tùy gật đầu.
Chu Trì đưa tay lên lau nước mắt cho cô vài lần, trong lòng bàn tay nóng ẩm ướt.
Cũng không biết cứ như thế trong bao lâu, đầu của Giang Tùy từ trong khuỷu tay của hắn ngẩng lên, cả khuôn mặt đỏ bừng, cặp mắt vẫn còn thấm đẫm nước mắt, có chút nhếch nhác. Cứ vậy mà khóc một lúc lâu, cô dường như đã ổn hơn rất nhiều, nói nhỏ: "Tôi làm bẩn áo của cậu rồi."
"Không sao."
Giang Tùy nhìn hắn, "Sao cậu lại đến đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!