Giang Tùy ăn cơm trưa xong thì đi ra ngoài.
Thời gian còn sớm, trên đường đi cô ghé đến Trung tâm bách hóa Nguyên Gia ở khu đô thị mới. Ở đây có một hiệu sách Văn Thanh vừa mới khai trương, danh tiếng rất tốt, Giang Tùy trước đây đã muốn đến đây đi dạo một vòng nhưng vẫn chưa có dịp nào để đi, lần này vừa hay thuận đường đến xem thử, đã vậy còn mua được vở vẽ với thiệp chúc mừng.
Giang Tùy ngồi bên cạnh nơi nghỉ ngơi ở trong hiệu sách viết thiệp chúc mừng cho Chu Mạn.
Vài câu chúc phúc năm mới rất nhanh đã viết xong, như thường lệ viết ở góc cuối cùng tên của cô: A Tùy.
Rời khỏi Trung tâm bách hóa, Giang Tùy lại tiếp tục ngồi taxi, nói địa điểm cho bác tài xế rồi xe chở cô chạy thẳng đến cổng bên ngoài khu đô thị mới.
Căn nhà ở đây là nơi mà Giang Phóng đã mua sáu năm trước, khu vực này rất tốt, cách khu vực mới của trường Đại học sư phạm không xa, lại tiếp giáp với khu trung tâm văn hóa mới khai trương.
Giang Tùy trước đây đã từng ở chỗ này một thời gian, sau đó cô dọn về ở căn nhà hiện tại với Tri Tri và dì Đào, Chu Mạn thì vẫn ở lại đây. Mặc dù căn phòng của
Giang Tùy vẫn còn giữ lại, nhưng thường ngày nếu không có chuyện gì thì cô cũng không ghé qua, lần đến đây gần nhất cũng đã lâu lắm rồi.
Chiếc chìa khóa dự phòng hôm nay cô đã tìm rất lâu mới có thể tìm thấy.
Vào lúc này thì trong nhà không có người.
Giang Tùy thay đôi dép ở ngoài cửa, đi vào nhà, lôi hộp quà khăn lụa đã gói kĩ trong cặp sách đặt trên bàn, lấy tấm thiệp đã viết xong đè xuống dưới, định ở đây đợi Chu Mạn trở về.
Cô tùy ý nhìn quanh, cảm thấy cách bày biện trong phòng khách hình như có thay đổi, trong nhà rất sạch sẽ, chắc là có người đến dọn dẹp rồi.
Giang Tùy không nghĩ nhiều, đi vào nhà vệ sinh, lúc rửa tay thì phát hiện giá để đồ ở trên bồn rửa tay trống không.
Cô có chút ngạc nhiên.
Trước đây ở trên này để rất nhiều chai lọ, đều là đồ dưỡng da với đồ trang điểm, sao bây giờ lại không còn nữa?
Giang Tùy cảm thấy nghi ngờ đứng một lúc lâu, đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn quanh phòng khách, dần dần nhận ra có điểm gì đó không đúng.
Trong nhà hình như đã thiếu đi rất nhiều đồ vật.
Tấm ảnh chụp cả nhà đặt ở trên tủ ti vi không thấy nữa.
Trên tủ giày mở ra thì không thấy một đôi giày cao gót nào, cái giá treo đồ trên tường chỉ treo một chiếc khăn choàng màu xám của đàn ông.
Giang Tùy sửng sốt, hình như đã nhớ đến chuyện gì đó, có chút mơ hồ đứng đó một lúc lâu, đi đến phòng để áo quần bên cạnh, mở cửa ra nhìn sắc mặt dần dần biến đổi.
Bốn giờ rưỡi, Giang Phóng đi ra khỏi tòa nhà làm việc của viện triết học, bước đi gấp gáp. Thầy giáo của ông tối nay tổ chức một cuộc đàm thoại nhỏ tại trường, đây là hoạt động được tiến hành vào ngày mồng sáu tết hằng năm, lần này chỉ định đích danh ông ấy đi làm người chủ trì, Giang Phóng không thể từ chối được, nhiều công việc còn dang dở phải hoãn lại.
Ông nhìn vào điện thoại, men theo con đường cây bóng mát ở trong khuôn viên trường đi ra nhà xe, nhìn thấy phía xa xa bên ngoài cổng trường đi vào một bóng dáng nhỏ. Trường học vẫn đang được nghỉ lễ, trong khuôn viên trường không có được mấy người. Giang Phóng vừa liếc nhìn thì đã chú ý đến rồi.
Giang Tùy?
Ông lấy làm kì lạ, bóng dáng nhỏ đó đã chạy đến.
Giang Tùy lưng đeo cặp xách, hai gò má đỏ hồng, trên trán đã đổ mồ hôi.
Cô dừng lại trước mặt Giang Phóng, thở hổn hển.
"A Tùy." Giang Phóng ngạc nhiên nhìn cô, "Sao con lại đến đây?"
Giang Tùy tay giữ chặt cái cặp xách của mình, không nói gì hết.
Giang Phóng chú ý đến sắc mặc của cô, hỏi: "Sao vậy A Tùy, xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Ba," Giang Tùy ngẩng đầu nhìn ông, hỏi nhỏ, "Ba với dì Chu có chuyện gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!