Chương 25: (Vô Đề)

Giang Tùy không ngờ rằng hắn đột nhiên lại hỏi đến chuyện này, cô sửng sốt một lúc, hộp kẹo trong tay mở đến một nửa.

Cô lấy ra hai cái kẹo sữa, ngẩng đầu lên nhưng không nói gì.

Chu Trì nhìn thấy mặt của cô đều đỏ ửng lên rồi.

Cặp lông mày của Giang Tùy chau lại thành hai đường cong, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Qua vài giây sau, cô gật nhẹ đầu, mắt vẫn nhìn hắn.

Chu Trì kìm họng, nhỏ giọng nói: "Cậu nhớ tôi về cái gì?"

"Không biết nữa." Giang Tùy đã cúi đầu xuống, trả lời với giọng rất nhỏ, đặt kẹo ở trên bàn đẩy về phía trước mặt hắn.

Vừa định rút tay về thì bỗng nhiên bị Chu Trì giữ lại.

Trên mu bàn tay trắng nõn của cô có một vết dài màu đỏ nhìn rất rõ.

"Cái này bị sao vậy?" Hắn hỏi.

"Chỉ là bị đụng một tí thôi, cánh cửa phòng sách nhà bà nội quá cũ rồi, tay cầm bị hư, tôi không cẩn thận nên đụng phải." Bị hắn giữ tay chặt đến vậy, nhiệt độ trong bàn tay của Giang Tùy tăng lên, giống như đang cầm túi giữ ấm tay vậy, nóng đến mức không bình thường.

"Uhm không cần phải cầm chặt đến vậy đâu." Cô nói xong một câu, liền rút tay về, "Cậu uống nước đi, ngồi một lúc nữa rồi chúng ta đi về."

Cô ngồi im lặng trên cái ghế nhỏ, lột vài cái kẹo cứng trái cây ra ăn, vừa ăn vừa tiếp tục lựa những viên kẹo mềm ở trong hộp ra, đợi hắn uống nước xong thì cô đã lựa ra được rất nhiều, toàn bộ đều đưa cho hắn: "Cái này cho cậu đấy, bỏ vào túi mang về đi."

Hắn thích ăn kẹo mềm, thích nhất là kẹo Thái Phi.

Giang Tùy còn nhớ rất rõ ràng.

"……" Chu Trì bị cô khiến cho sửng sốt.

Trước đây cũng đã từng trải qua như thế này rồi, vẫn là lúc năm sáu tuổi gì đấy, đầu năm đi đến thăm viếng họ hàng, lúc trước khi ra về bậc trưởng bối cứ nhét vào túi hắn một vài cái bánh hoặc đồ ăn vặt.

Sau này lớn lên, đây là lần đầu tiên hắn lại bị người khác dùng kiểu giọng điệu 

này để nhét kẹo cho hắn.

Mà lại còn là một cô gái nữa.

Chu Trì nhất thời cứng họng, nhìn cô một lúc lâu, rồi bật cười. Lúc đầu thì chỉ là nhếch môi lên cười nhẹ, có vẻ lạnh nhạt nhưng sau đó hình như càng nghĩ càng buồn cười hay sao mà hắn bật cười lộ ra ngoài.

Giang Tùy: "……"

Không biết tại sao hắn lại cười, mà còn cười thoải mái đến như vậy, những tia sáng trong ánh mắt dường như đang nhảy múa. Kết hợp với đầu đinh gọn gàng vừa mới cắt, Giang Tùy cảm thấy trong thời khắc đó, những bồng bột tuổi trẻ đang mơn mởn trên người hắn như một đóa hoa hồng đang đơm bông.

Tinh thần hăng hái của tuổi trẻ cùng với những khát khao tươi đẹp.

…… Ây, "Những khát khao tươi đẹp" chính là kiểu dùng từ như vậy.

Chu Trì có vẻ cười no nê rồi, lấy kẹo nhét hết vào trong túi áo: "Đi thôi."

Đồ đạc không cần phải sắp xếp, toàn bộ đều đã được đóng gói kĩ càng.

Va li đã có Chu Trì xách giùm, tay kia của hắn xách cái túi mua sắm nhồi nhét đủ thứ đồ. Giang Tùy chỉ mang cái cặp xách của cô, đi theo bên cạnh hắn.

Đi ra khỏi khu nhà trọ, ở trên đường đợi taxi, vội vàng về nhà kịp trước giờ ăn cơm.

Tri Tri đã ra đứng trước cửa nhòm ngó từ sớm, nhìn thấy hai người họ thì vội vã chạy đến nghênh đón, nịnh nọt cầm lấy va li, Giang Tùy chợt phát hiện cậu ta đã đi uốn một vài cọng tóc!

Tóc của cậu ta vốn dĩ đã vàng sẵn rồi, bây giờ càng ngày lại càng giống con sư sử hơn nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!