Cũng rất nhớ cậu.
Giang Tùy nói xong từng chữ đó thì dường như có thể nghe thấy nhịp đập tim mình. Cô mím môi, đặt mông ngồi xuống sàn nhà, trên chân mang một đôi tất lông xù, bản thân không thấy lạnh chút nào, ngược lại còn cảm nhận được có một chút nóng len lỏi. Cô giữ chặt điện thoại, tay kia sờ vào con bướm gắn trên đôi tất. Qua một lúc sau, dường như nghe thấy tiếng cười của Chu Trì phát ra từ trong điện thoại, có chút mơ hồ, cô càng áp sát điện thoại vào tai, xác định hắn đích thực là đang cười.
Cô đang đợi hắn tiếp lời thì không ngờ rằng đột nhiên có ánh sáng chói lóa từ bên ngoài cửa sổ soi vào phòng, là pháo hoa đang được bắn lên trời, tiếng ầm ầm vang lên rồi xuất hiện một đám tia sáng pháo hoa rực rỡ giữa không trung.
Tiếng vang rung trời.
Giang Tùy: "……"
Những ánh sáng rực rỡ đủ màu sắc tỏa ra thật đẹp, nhưng mà một âm thanh trong điện thoại cô cũng không còn nghe thấy nữa.
Càng đáng ghét hơn nữa là pháo hoa cứ bắn mãi, có vẻ như không có ý định dừng lại. Giang Tùy mù mờ nhìn điện thoại, đầu dây bên kia vẫn chưa tắt máy.
Hắn đang đợi đấy sao?
Giang Tùy ngước đầu nhìn ra cửa sổ, hi vọng pháo hoa bắn thật nhanh, dù sao tính kiên nhẫn của Chu Trì cũng không tốt cho lắm.
Ai ngờ rằng sự việc không như cô mong muốn, cũng không biết là có phải chương trình Xuân vãn đã chiếu quảng cáo rồi hay sao mà dường như mọi người đều bắt đầu bắn pháo hoa liên tiếp từ đợt này đến đợt khác, đợi đến bốn năm phút rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Cô ghé sát cửa xem một lúc, cảm thấy ngượng ngùng khi khiến Chu Trì phải lãng phí tiền điện thoại như vậy, cô chủ động tắt điện thoại, nhắn cho hắn một tin nhắn.
Tiếng chuông báo tin nhắn reo lên một hồi, vừa nhận được một tin nhắn mới với vài dòng chữ nhỏ ------
"Thật ngại quá, tôi vẫn muốn nói chuyện với cậu thêm chút nữa nhưng ở đây ồn quá, mấy người bắn pháo hoa kia dường như đã cố ý hẹn nhau bắn thì phải, chúng ta tạm thời khoan nói chuyện đã nha, cậu đi chơi bài với Tri Tri đi, mặc dù nó thích chơi khăm nhưng mà cũng không dám chơi khăm với cậu đâu. Tôi phải đi xuống lầu đây, có vẻ cô của tôi đang tìm tôi xuống ăn xủi cảo rồi."
Chu Trì trả lời: "Ừ, đi ăn đi."
Hắn nằm ngã người xuống, dựa vào tấm đệm của sô pha, lột vỏ kẹo đưa vào miệng ăn, không biết đã nhớ đến chuyện gì mà cười đến mức đá vào chiếc gối bên cạnh vài phát, tâm trạng có vẻ rất vui.
Giang Tùy ở dưới lầu đến mười một giờ mới lên lại lầu, pháo hoa bên ngoài dường như chưa khi nào dừng lại. Điện thoại của cô đang sạc ở trên bàn, tắm rửa sạch sẽ cô mới rút cắm sạc, phát hiện có một tin nhắn mới chưa đọc.
Giang Tùy nhẹ nhàng mở ra.
"Ăn sủi cảo xong chưa?"
Tin nhắn đến từ ZC, được gửi đến từ nửa tiếng trước.
Giang Tùy có chút ngạc nhiên, trả lời cho hắn: "Ăn xong rồi, tôi vừa đi tắm xong, bây giờ mới đọc được tin nhắn."
Qua nửa phút sau, tin nhắn trả lời của Chu Trì được gửi đến.
----- "Bây giờ chuẩn bị đi ngủ sao?"
"Ừ, đúng vậy." Vừa gõ xong được vài chữ thì ngón tay của Giang Tùy chợt dừng lại, rồi xóa hết, viết lại thêm lần nữa: "Một lúc nữa. Cậu thì sao, buồn ngủ rồi sao?"
Chu Trì: "Vẫn chưa, tôi cũng một lúc nữa mới ngủ, bên ngoài rất ồn."
Giang Tùy nói với hắn ở chỗ của cô cũng rất ồn ào.
Cứ như vậy, hai người tạm thời đều không ngủ cứ nhắn qua nhắn về liên tục mấy tin nhắn, toàn nói những chuyện không liên quan đến nhau mặc dù nói chuyện rất tùy ý nhưng cũng kéo dài đến không giờ.
Tạm biệt năm cũ, chào đón năm mới.
Giang Tùy gửi lời chúc ngủ ngon tạm biệt cho hắn trong tiếng pháo hoa vang dội đùng đùng, vốn nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời lại, nhưng đến 0 giờ 8 phút thì lại nhận được tin nhắn mới.
"Chúc mừng năm mới."
Giang Tùy thả điện thoại xuống, nằm sấp mặt vào trong chăn, dùi mặt vào trong chăn mấy lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!