Chương 21: (Vô Đề)

Sau cùng Giang Tùy buộc phải báo địa chỉ cho hắn.

Tắt điện thoại xong, Hứa Tiểu Âm để ý đến sắc mặt của Giang Tùy không ổn cho lắm, hỏi: "Sao vậy, Chu Trì đến đây sao?"

Giang Tùy gật đầu: "Hình như cậu ấy không vui." Có chút hung dữ.

Mặc dù không nhìn thấy hắn nhưng Giang Tùy cũng có thể hình dung ra được bộ dạng hắn nói chuyện vào lúc nãy. Lúc hắn không vui sẽ nói chuyện theo kiểu như vậy, cặp lông mày cau có, cau đến căng thẳng, cả khuôn mặt với đôi mắt lạnh ngắt.

"Bọn con trai không phải tối nay đi trượt băng sao? Cậu ấy chắc cũng đi chứ?" Hứa Tiểu Âm cảm thấy có chút kì lạ, "Sao đột nhiên lại đến tìm cậu vậy?"

"Tớ cũng không biết nữa." Cô không biết Chu Trì đang trượt băng ở chỗ nào, đến đây thì không biết mất bao lâu.

Hai mươi phút sau, sắp đến tám giờ. Đúng lúc Lâm Lâm đi tính tiền thì Giang Tùy vỗ vào vai Giang Tùy, quay đầu lại thì nhìn thấy người đứng ngoài cửa.

Chu Trì đứng bên ngoài cửa, nhét tay vào túi quần, dựa vào cửa kính của tiệm tóc nhìn cô.

Vốn dĩ ba người bọn họ định đi dạo phố nhưng bây giờ Chu Trì lại đến nên Lâm Lâm không thể rủ Giang Tùy đi nữa, đành phải cùng  Hứa Tiêu Âm đi trước.

Bọn họ chạo tạm biệt nhau ở trước của tiệm.

Giang Tùy quay đầu lại, nhìn Chu Trì đang đợi gần đó, hắn cũng đang nhìn cô.

"Có chuyện gì hả sao cậu tìm tôi gấp như vậy?" Giang Tùy hỏi.

Chu Trì đi đến bên cạnh cô, ghìm giọng hỏi: "Cậu vẫn ở cùng với hai người họ nãy giờ?"

"Ừm, Lâm Lâm uốn tóc mất rất nhiều thời gian." Giang Tùy không hiểu tại sao hắn lại hỏi như vậy, "Sao vậy?"

Một chút cô cũng không giống như kiểu người đang nói dối. 

Chu Trì im lặng nhìn cô, thật sự rất muốn hỏi một câu "Trần Dịch Dương là ai", nhưng mà sau cùng thì kìm nén lại mà ra về. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về mặt đường phía bên kia, tâm trạng tự điều chỉnh trở về như thường ngày, không còn nhắc đến vấn đề đó nữa.

Giang Tùy nhìn hắn, hỏi nhỏ: "Cậu không khỏe cho nên mới vội về nhà sao?"

Chu Trì thu lại tầm nhìn, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, hắn lạnh nhạt ừm một tiếng.

"Cậu đau ở đâu sao?" Giang Tùy nhướn mày hỏi.

Chu Trì không trả lời, không để ý đến vẻ mặt lo lắng của cô.

Giang Tùy có vẻ sốt ruột, giật tay áo hắn một phát: "Cậu bị sao vậy?"

Âm lượng nâng cao lên một chút, nhưng vẫn là giọng nói nhẹ nhàng.

Trong lòng Chu Trì bỗng nhiên trở nên thoải mái hơn.

"Không sao, lừa cậu đấy."

"……"

"Vẫn còn sớm." Ánh mắt lướt trên khuôn mặt cô, Chu Trì nói, "Đi ăn chút gì đó đi?"

Giang Tùy: "Tôi không đói."

"Tôi đói rồi."

Ánh đèn bên ngoài cửa tiệm tóc buông xuống, khuôn mặt của hắn nửa rõ nửa mờ, đường nét có chút thu hút ánh mắt người khác, Giang Tùy nhìn một lúc rồi nhớ đến lời nói của Hứa Tiểu Âm.

Nếu như cậu thích cậu ta thì cho dù cậu ta muốn gì thì cậu cũng không thể nào từ chối được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!