Chương 2: (Vô Đề)

"Chứ còn gì nữa." Chu Ứng Tri lòng đầy nghi ngờ: Chị làm gì mà ngạc nhiên vậy, chẳng lẽ nào chị chưa từng yêu sớm sao?

Cậu ta từ sớm đã nhìn thấy những bức tranh ở trong phòng của Giang Tùy.

Bản tranh vẽ của Giang Tùy có đường nét sắc sảo mấy ai sánh nổi, thường thì hễ là những nam sinh đứng hàng đầu bảng xếp hạng của trường ít nhiều đều đã từng xuất hiện ở trong mỗi bức tranh của cô ấy.       

Tiêu đề của bản vẽ rất đặc sắc, đó là: "Nhị trung giai lệ nhất oa đôn" . (tức là một trong hai người con gái đẹp nhất sẽ có một người chỉ để làm cảnh mà thôi)

Trong nhóm thiếu nữ xinh đẹp đó, chưa từng có một cô gái nào được Giang Tùy vẽ lại.

Cho dù Chu Ứng Tri là cậu bé 13 tuổi thì vừa xem cũng đã hiểu rồi, Giang Tùy không ngoan hiền như mọi người nhìn thấy, trong đầu cô ta nghĩ gì cũng mấy ai biết được, vì thế chuyện yêu đương sớm cũng khó mà tránh được. 

Nhưng mà con gái đều rất biết giả làm bộ làm tịch, thích thì yêu không thích thì chia tay, nói không chừng chị ấy giờ chia tay người yêu rồi cũng nên. 

"Nói chung thì chị tin em là được rồi, cậu ấy không phải là kẻ biết chừng mực đâu, nghe nói mẹ em đã sắp xếp cho cậu ấy chuyển vào lớp chị rồi à? Thật kì lạ mà, chị của em và ông cậu nhỏ của em lại trở thành bạn cùng lớp."

Thật tình thì quá kì lạ.

Giang Tùy cũng nghĩ như vậy. Từ trước đến nay cô không có ông cậu nào hết, bây giờ thì đùng đùng cái  xuất hiện một ông cậu.

"Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?"

"Bao nhiêu tuổi?" Chu Ứng Tri gãi gãi đầu, "Đương nhiên là lớn hơn chị rồi, chắc khoảng 17 tuổi."

Về đến nhà, Chu Ứng Tri liền than đói, dì Đào vừa dọn bát đĩa vừa thúc giục chị em họ đi rửa tay, bổng nhiên nhớ lại còn một cậu bé vừa mới đến ở trên lầu nữa.

"Tri Tri ơi, con rửa tay xong thì lên gọi cậu nhỏ của con xuống ăn cơm luôn nhé!"

Chu Ứng Tri không chịu la lên: "Dì nghĩ đi, cậu ta cũng không phải là ông nội thứ hai của con, mắc gì con phải leo lên lầu gọi cậu ta xuống ăn chứ."

"Ai za, con nói gì mà không có lễ phép gì hết a!" Dì Đào nói to, "Là cậu của con mà, con còn kém nó một bậc đấy!" Dì Đào nói xong liền đi vào bếp dọn dẹp chén bát.

Lúc Giang Tùy vẫn đang xới cơm thì Chu Ứng Tri chỉ biết đặt cái mông xuống ngồi trước bàn ăn làm mình làm mẩy.

Giang Tùy liền hỏi: "Em không đi gọi cậu ta à?"

"Không đi!" Chu Ứng Tri lấy đũa gắp lên một cái đùi gà thiệt to, "Cậu ta cũng không phải con nít ba tuổi, đói thì không biết tìm cơm mà ăn à."

Giang Tùy nhíu lông mày: "Tri Tri, hôm nay là ngày đầu tiên cậu ta đến đây."

"Chứ gì nữa, mới đến ngày đầu tiên mà đã cướp cái gác lửng của em rồi, em cũng đã chịu uất ức lắm rồi, giờ em muốn bực tức cũng không được nữa sao?" Chu Ứng Tri ngấu nghiến cái đùi gà, "Muốn kêu thì chị đi mà kêu."

"……"

Căn nhà cũ tổng có 3 tầng, tầng 1, tầng 2 thì cao bình thường nhưng lầu 3 thì hơi thấp một chút, nhìn giống như cái gác lửng vậy, trong đó có một căn phòng và một cái sân thượng rất rộng, trước đây nó luôn bị bỏ trống, đôi khi Chu Ứng Tri sẽ dẫn một đám con trai lên đó vui chơi ầm ĩ cả lên, còn bây giờ lại trở thành nơi ở của cậu nhỏ của cậu ta.

Giang Tùy leo đến cửa phòng liền gõ cửa hai cái, trong phòng vẫn chưa có động tĩnh gì, cái cửa đột nhiên lại hở ra một kẽ hở, ánh đèn trong phòng chiếu dọi ra ngoài.

Hắn không đóng cửa.

Giang Tùy do dự một lúc, rồi tiếp tục gõ cửa, càng gõ tiếng gõ cửa càng lớn. Cuối cùng đằng sau cánh cửa cũng có động tĩnh, nghe thấy tiếng giọng vừa khàn khàn lại lười nhát: "Ai vậy?"

Hình như hắn đang ngủ.

"Là tôi." Nghĩ lại chắc hắn vẫn chưa biết được cô là ai, nên cô nói tiếp: "Tôi là Giang Tùy, cậu…..."

Nói vẫn chưa xong thì cửa phòng đã mở, cái dáng vừa cao vừa gầy của hắn đã dựa vào cửa, lại không mặc giày, đôi chân trần truồng giẫm trên sàn nhà. 

Giang Tùy quả nhiên đoán không sai, hắn quả nhiên đang ngủ, đầu tóc thì bù xù, cái áo sơ mi dăn dúm lại, phần dưới áo cuốn lên che một bên thắt lưng, phần còn lại vẫn đang giấu trong quần, nửa trong nửa ngoài nhìn mất thẩm mĩ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!