Chương 17: (Vô Đề)

Cả nhóm người trong phòng đang vui vẻ, nhìn thấy hắn thì giật cả mình.

Chuyện gì đây?

Trương Hoán Minh bị dọa chết khiếp, giật mình thả bó hoa trong tay mà chạy đến, "Ôi đệch, cậu làm sao mà biến thành thế này rồi, bị đánh hả?"

Chu Trì không trả lời, mắt vẫn hướng về phía bên trong.

Vốn dĩ Giang Tùy đang dựa vào ghế sô pha trong cùng mà ngồi, nhưng đến lúc này thì đã đứng dậy, chạy nhanh đến gần hắn. 

"Sao lại ra như thế này rồi?" Giang Tùy nhìn lên trán của hắn, "Cậu đánh nhau rồi sao?" 

Không phải ngã xuống cống rồi đó chứ? Đầu tóc ướt đến mức này mà, áo quần cũng ướt nhem luôn rồi.

Chu Trì gật đầu, mí mắt cụp xuống, nhỏ giọng: "Đầu tôi đau quá." Không biết là giả hay là đau đầu thật mà làm ầm ĩ cả lên, khuôn mặt hắn nhìn rất đáng thương.

Giang Tùy có chút hốt hoảng, không phải chấn thương sọ não rồi chứ?

"Cậu đợi một chút."

Cô chạy quay lại, lôi cây bút máy ở trong cặp xách ra tặng cho Tống Húc Phi, "Xin lỗi, tớ phải đi trước đây, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

Tống Húc Phi nhận lấy quà, tim đập thình thịch, không biết phải phản ứng như thế nào cả: "Giang Tùy, cậu, cậu…… Thật ra tớ……"

"Các cậu chơi vui vẻ nhé!"

Giang Tùy cầm lấy cặp xách chạy đến cửa phòng: "Đi thôi!"

Cánh tay của Chu Trì bị cô kéo đi, trước khi quay người lại rời khỏi thì hắn dùng cặp mắt lạnh nhạt liếc nhìn đám người trong phòng. 

Chạm phải ánh mắt của hắn, Tống Húc Phi sững cả hồn.

Sự kiêu ngạo của một số người thật sự khó mà che giấu được, mặc dù thủ đoạn không quang minh chính đại cho lắm, thì hắn cũng là người đã chiếm được ưu thế.

Giang Tùy đi đến phòng khám ở con đường gần đó cùng với Chu Trì để thay băng gạt, băng bó vết thương lại thêm lần nữa.

Vết thương trên trán chưa hoàn toàn lành lặn thì bây giờ lại bị sứt thêm nữa rồi.

Giang Tùy có chút lo lắng hỏi bác sĩ: "Liệu có để lại sẹo không?"

"Cái này không nói trước được, bản thân phải chú ý một chút." Bác sĩ thật chẳng mấy quan tâm cho lắm, "Con trai mà, có sẹo thì có gì mà lo lắng."

Sao mà không lo lắng được?

Một cái bát có đến mấy vết rạn nứt cũng chẳng sao, cũng không xấu đi đâu được, nhưng mà nếu như nó là một viên ngọc trắng tuyệt đẹp thì sẽ không giống nhau rồi.

Giang Tùy cứ canh cánh trong lòng nói: "Sẽ rất khó xem mà."

Bác sĩ bật cười nhìn cô, có chút bùi ngùi: Các cô gái thời nay à, đều chỉ nhìn ở bề ngoài mà thôi.

Đợi băng bó vết thương xong, Giang Tùy đi tính tiền, lúc đi ra ngoài thì nhìn thấy Chu Trì đã ngồi ở cái ghế nghỉ ngơi phía bên ngoài, cái áo khoác bị ướt hơn nửa vẫn mang trên người.

Chính là cái bộ dạng thảm hại đó, vậy mà hắn còn rất lười biếng ngồi ở đó, đôi chân dài duỗi ra, nhàn hạ như thiếu gia vậy.

Hình như trong lòng có vẻ đang rất vui?

Giang Tùy nghi hoặc nhìn hắn, cứ thấy chuyện hôm nay có gì đó kì lạ sao ấy, mặc dù nói hôm nay là ngày đột nhiên rơi tuyết, tình hình giao thông rất kém, nhưng hắn lại đã lớn đến thế này rồi, lại không đạp xe đi nữa, thế sao mà có thể té ngã đến vậy chứ, lại còn ngã đến thảm thương như vậy……

Cô đi đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!