"Tỏ tình đấy, cậu thật không biết à, thằng nhóc đó vì để tìm cớ mà cậu ta còn đặc biệt chuẩn bị tổ chức sinh nhật theo âm lịch, Giang Tùy dịu dàng như vậy, nói không chừng trước buổi tiệc sinh nhật của nó mà không nỡ lòng từ chối cũng nên, cậu đừng nghĩ thằng nhóc đó nhìn ngốc vậy chứ trong lòng có chút tâm cơ đấy." Trương Hoán Minh nhớ lại chuyện gì đấy, hỏi, "À, ngày mai nhất định thằng nhóc này sẽ mời cậu đấy, chúng ta cùng đi xem sao đi?"
Chu Trì không nói gì hết, tiếp tục đi về phía trước, cái áo khoác lông rộng rãi bay phất lên theo từng bước đi, như kiểu có người đang theo dõi ở đằng sau mà cố gắng thoát khỏi không bằng.
Trương Hoán Minh thật không hiểu nổi hắn, "Này, rốt cuộc cậu có đi hay không?"
"Để nói sau." Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì mà giọng điệu rất lạnh lùng.
Trương Hoán Minh nói: "Sao cậu cứ kì lạ gì ấy, còn muốn ngăn cản Giang Tùy yêu sớm sao? Tớ nói với cậu này, cậu mà cứ tiếp tục với tư tưởng như vậy thì thật không bình thường rồi, cậu phải xem lại mình đi……"
Vẫn chưa nói xong thì nhìn thấy Giang Tùy đứng bên cạnh cổng trường đang ôm cặp xách của Chu Trì đi đến.
Trương Hoán Minh sợ bị lộ bí mật nên lập tức ngậm miệng lại, chào Giang Tùy một tiếng rồi vội vã đi ngay.
Giang Tùy nhìn sau lưng cậu ta mà cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi Chu Trì: "Cậu ấy làm gì mà chạy nhanh vậy?"
Chu Trì cầm lấy cặp xách, tóm tắt một câu trả lời rất đơn giản: "Nó bị bệnh đấy."
"……"
Khuôn viên trường vào buổi chiều tà rất ít người, trời lại rất lạnh nên có không được mấy người ra ngoài đi dạo, trên đường rất yên tĩnh.
Giang Tùy vừa đi vừa quấn khăn choàng.
Sáng sớm nay trên mặt đường kết băng rất dày nên Chu Trì không đạp xe đi mà đi bộ cùng với cô đến trường.
Giang Tùy nhìn hắn, "Trời lạnh thế này sao cậu không kéo dây khóa áo lại?
Chu Trì ừm một tiếng nhưng tay không làm gì hết, có chút không quan tâm, Giang Tùy hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Chu Trì đưa mắt nhìn cô, vô tình nhíu lông mày lại, "Không sao."
Đi ra khỏi cổng trường, Giang Tùy nhớ lại chuyện gì đó, nói với Chu Trì: "Tớ phải đi đến hội chợ sách một lúc."
Chu Trì: "Mua sách sao?"
Giang Tùy lắc đầu, "Không phải, tớ muốn mua một cây bút máy, chỉ có cái tiệm bên đó mới bán thôi."
"Đi đi." Hắn hỏi, "Gọi taxi không?"
"Ngồi xe buýt đi, có chuyến đi thẳng đến đó, chỉ dừng ba trạm thôi."
Hai người đi đến trạm xe buýt để lên xe đi đến đó.
Trên xe chật ních người, Giang Tùy đứng ở cửa đi vào vịn chặt vào cái cột, Chu Trì đứng ở giữa lối đi nhỏ, người hắn cao nên thoải mái vịn vào cái vòng vịn tay ở phía trên.
Trên đường đi dừng xe lại, một đám người chen chúc lên xe, Giang Tùy bị xô đẩy vào phía trong, cách cái cột vịn cả một đoạn, tay vịn không tới nữa rồi.
"Đứng vững vào đi." Hắn nói nhỏ.
"Ừm." Tay Giang Tùy vịn chặt vào túi áo của hắn, đứng thẳng người lên, ngẩng đầu nhìn hắn.
Dường như hắn bị đám hành khách chen lấn làm cho không vui, mặt mũi bịu xịu, đôi môi lặng lẽ ngậm lại, nhìn có chút lạnh lùng.
Hai người đã thân nhau hơn trước nên Giang Tùy cũng hiểu hắn hơn rất nhiều. Nếu hắn không vui thì sẽ thể hiện ra bên ngoài vẻ rất lạnh lùng, lúc mà tâm trạng vui hơn thì không như vậy nữa, mặc dù là người hay trêu chọc cô, nhưng đôi mắt lại rất ấm áp, thỉnh thoải cũng biết cười lên.
Giang Tùy nhìn hắn, nói nhỏ: "Sắp đến rồi."
Hắn ừm một tiếng, ánh mắt lướt trên khuôn mặt của cô, một lúc sau thì nhìn đi chỗ khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!