Chương 14: (Vô Đề)

Giang Tùy cảm thấy ngại ngùng, quay đầu đi ra, gọi hắn: "Chu Trì."

"Hả?" Hắn vẫn không quay đầu lại, tiếng bàn phím gõ lạch cạch.

"Trên bồn cầu có cái quần của cậu."

"Cậu lấy ra đi."

"……" Giang Tùy đỏ mặt lên, muốn chạy đến dựt đầu tóc hắn một phát, hét lên "Cậu tự đi lấy đi", nhưng sau cùng thì cái gì cũng không nói, bời vì sắp nhịn không nổi nữa rồi, cô quay đầu lại chạy nhanh ra khỏi cửa, chạy nhanh về phòng của mình để đi.

Chu Trì nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn, dường như nhớ lại chuyện gì đó, dừng đánh bàn phím lại.

Hắn đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Quả nhiên, hồi nãy lúc tắm cái quần trong thay ra quên cất đi.

Con trai đa số sống rất cẩu thả, hiếm khi thấy  trong phòng có thể dọn dẹp sạch sẽ, chứ đừng nói là dọn đến ngăn nắp, chỉnh tề.

Chu Trì ở một mình, phòng vệ sinh trước giờ không có ai vào, áo quần, khăn tắm luôn tiện tay mà vất bừa bãi, ai có thể ngờ đến ngày hôm nay lại có một cô gái muốn dùng phòng vệ sinh của hắn.

Thật đúng là đồ ngây thơ quá. Đến cái quần trong mà cũng không mở miệng nói được, lại nói với hắn là cái quần, vậy mà còn trông chờ vào sự lĩnh ngộ của hắn.

Thật ngốc quá trời.

Chu Trì nhặt cái quần trong lên đôi vào trong cái sọt để áo quần bẩn ở dưới cái bồn rửa tay, những đồ áo quần bẩn vất lung tung còn lại đều dọn lại gọn gàng, lau chùi cái bồn rửa tay sạch sẽ. Hắn đứng ở trước cửa nhìn lướt tổng thể một vòng, rồi đi vào, lấy nước rửa tay trước giờ không dùng từ trong cái ngăn tủ kính tầng trên cùng với một chiếc khăn lau tay ra đặt ngay ở bên cạnh.

Giang Tùy quay trở lại thì hắn đã dọn dẹp gọn gàng, đi đến nói: "Đã dọn hết rồi, chút nữa mà muốn đi thì cứ đi ở đây đi."

Giang Tùy liếc nhìn hắn, cúi gật đầu, ngồi lên tấm thảm tiếp tục lắp ghép, trong lòng thốt lên một câu: Sau này còn lâu tôi mới lên phòng cậu.

Cô cũng không phải là đứa ngốc, hôm nay ghép cái đồ chơi này mà ghép đến mức sắp muốn ói ra luôn rồi, ám ảnh trong lòng chiếm diện tích rất lớn, sau này còn không biết chừa hay sao?

Hắn dù có đẹp trai đến mấy thì tối nay cũng đã ngắm đủ lắm rồi, trai đẹp ở trường lại nhiều như vậy, ngắm ai mà chả được? Bản phác họa của cô vốn cũng không lo nguồn tài nguyên hạn hẹp.

Thời gian lại trôi qua thêm một chút, cái kim đồng hồ treo trên tường đã điểm đến số "9", cuối cùng Giang Tùy cũng đã ghép vào mảnh gỗ cuối cùng.

Đại công cáo thành. 

Giang Tùy thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào chiếc thuyền mà cô đã ghép xong, trong lòng có cảm giác thành tựu thật kì lạ.

Cái cảm giác này có thể nói là từ lúc sinh ra đến giờ cô mới biết được năng lực của mình đã vượt đến trình độ cao như vậy.

Giang Tùy ngắm nghía một lúc mới cầm nó mang tới đưa cho Chu Trì: "Ghép xong rồi."

Chu Trì cầm lấy xem một lượt, bộ lông mày nhảy nhảy lên, "Cậu lợi hại thật đấy."

Đúng vậy.

Còn không phải bị ép đến đường cùng rồi hay sao?

Cảm ơn cái năng lực tiềm tàng của nhân loại.

Giang Tùy nói: "Cậu kiểm tra lại đi, sau này lỡ mà có chuyện gì thì không có liên quan đến tôi đâu nhé." Cái kiểu cảm giác thành tựu này chỉ cần hưởng thụ một lần là đủ rồi, không cần phải lặp lại lần hai đâu.

Chu Trì ừm một tiếng.

"Vậy tôi đi đây."

Chu Trì không trả lời lại, vứt thuyền qua một bên, lấy hộp kẹo đưa đến trước mặt cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!