Hai kiểu bao tay kia đều là len đan, kiểu dáng rất đơn giản.
Chu Trì vẫn chưa mở miệng, Giang Tùy nói tiếp: "Mang vào xem thử đi."
Cô lấy đôi bao tay màu xanh ngọc đưa đến trước mặt hắn, nói: "Tôi thấy cái này rất hợp với cậu, áo quần mùa đông của cậu nhìn quá tối rồi, chọn cái này sáng sủa một chút."
Tay của Chu Trì vẫn đang nhét trong túi quần, cúi đầu xuống nhìn cô, nhìn được một lúc thì đưa tay ra cầm lấy đôi bao tay rồi mang vào.
"Rất đẹp, đúng không? Kích cỡ vừa hay cũng…… Đúng rồi, phối hợp cái khăn choàng này vào luôn xem thử."
Khăn choàng mà Giang Tùy chọn có màu xanh đen, có họa tiết là những ô vuông lớn, nhưng đường nét mờ mờ, không rõ cho lắm.
Chu Trì lấy khăn choàng đưa lên cổ tùy ý quấn một vòng, Giang Tùy đứng xa ra hai bước, nở một nụ cười: "Cậu đeo cái này cũng rất đẹp."
Làn da tuyệt đẹp, ngũ quan cũng quá tuyệt, đôi mắt đen tuyền, sống mũi rất cao.
Giang Tùy nhận ra rằng có thể những điều đó chẳng có liên quan gì đến chiếc khăn choàng cả, suy cho cùng, vẫn là khuôn mặt hắn đã đẹp sẵn, cho dù mà có lấy một cái ra trải giường cũ đi sửa đổi lại cho hắn mang vào thì vẫn ngầu vẫn soái như vậy, đẹp đến mê hồn.
Cô bé mặt tròn theo đuổi hắn đã nói như thế nào nhỉ?
"Từ vóc dáng cho đến khuôn mặt của hắn, có cái nào là không đẹp chứ?"
Kiểu người như thế này thì không cần phải suy nghĩ nhiều, cho dù là chọn kiểu nào đi nữa thì tùy ý chọn một kiểu là được rồi, đằng nào thì nó cũng sẽ không xấu đi được, đem hai đôi bao tay này ra so sánh thì đôi màu xanh nhìn sáng sủa, nổi bật hơn một chút.
Giang Tùy thu lại tầm nhìn, đi đến nói: "Bao tay thì cậu tự chọn đi, có phải cậu thích màu xám hơn phải không?"
Cô còn nhớ là hắn có cái áo khoác và áo len màu xám, còn có cả quần thể thao màu xám.
"Tùy cậu, cái này cũng được." Chu Trì tháo đôi bao tay ra, xem như không có chuyện gì xảy ra.
"Được," Giang Tùy nói, "Khăn choàng cũng cởi ra đi để tôi đi tính tiền."
Khăn choàng vừa tháo xong, Giang Tùy cầm lấy cả bao tay với khăn choàng đi đến quầy tính tiền.
Vào giờ này, người trong tiệm không nhiều, một chị gái thu ngân trực ca tính tiền cho Giang Tùy, quét mã vạch khăn choàng xong, Giang Tùy liền xé cái mác đi, quay trở lại đưa cho Chu Trì.
Chị thu ngân vừa đánh máy vừa cười lên nói: "Thật có mắt nhìn đấy, chiếc khăn choàng này rất hợp với bạn trai của em."
Giang Tùy dừng lại một lúc rồi giải thích: "Không phải bạn trai đâu chị ơi."
Chị thu ngân nháy mắt với cô, kiểu như muốn giữ bí mật vậy, cười rồi nói: "Ờ, chị hiểu mà."
"……"
Giang Tùy muốn nói là "Cậu ta là cậu nhỏ của em", nhưng không hiểu sao lại không thể nào mở miệng nói ra được. Lòng bàn tay của cô có chút nóng lên, cúi đầu xuống lấy tiền từ trong cặp xách ra để trả mà không dám quay đầu lại nhìn con người đang đứng ở đằng sau kia.
Đợi đến khi ra khỏi cửa, Giang Tùy đưa đôi bao tay cho Chu Trì: " Cậu mang vào đi, đạp xe rất lạnh."
Chu Trì vẫn chưa lấy, ánh mắt có vẻ lo lắng nhìn cô.
"Có cần trả lại tiền cho cậu không?" Hắn nói nhỏ.
"Không cần đâu, cũng không đáng là bao." Giang Tùy tiếp tục đi về phía trước, đi đến bên cạnh chiếc xe đạp của hắn.
Chu Trì vẫn đứng lại một mình ở đó vài giây, cúi đầu sờ vào khăn choàng mới của mình rồi nhấc chân lên đi về phía trước.
Cứ như vậy mà đạp xe đi về.
Giang Tùy đã ngồi trên xe hắn vài lần nên cũng đã quen rồi, trên suốt quãng đường cứ nắm vào áo sau lưng hắn, coi như ngồi cũng rất an toàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!