Giang Tùy nhận ra đó là cái kẹp mà tối qua cô đã làm mất.
Thì ra là rớt ở đây.
Cô gật đầu, đưa tay ra cầm lấy kẹp bỏ vào túi áo, ngẩng đầu lên nhìn Chu Trì, hắn cao hơn cô, lúc nhìn cô hắn phải cúi đầu xuống, cái kiểu ánh mắt nhìn từ trên xuống này khiến cho người khác cảm thấy áp lực vô cùng.
Giang Tùy cứ đứng mãi như vậy.
Tư thế của Chu Trì thoải mái hơn cô nhiều, đôi vai dài rộng, ánh mắt cũng không có gì gọi là thoải mái.
Giang Tùy không biết chuyện lúc tối hắn còn nhớ được chừng nào hay là hắn đều nhớ hết, nhưng cảm thấy không có gì phải nhắc đến.
Dù gì cậu ta cũng đã say rồi.
Vì uống say nên so với ngày thường thì tất nhiên phải khác hẳn, nói gì làm gì cũng đều không rõ ràng, không phải là hắn cố ý như vậy.
Đây là một lí do vạn năng, khiến tất cả đều không cần phải giải thích gì hết.
Chu Trì cầm cái bao đựng sủi cảo lên đi đến ghế sô pha ngồi xuống, đặt hai hộp sủi cảo ở trên bàn. Hắn lấy đôi đũa gỗ ra, nghiêng đầu nhìn cô: "Cậu không ăn à?"
Giang Tùy cầm nước giấm với tương ớt mang đến.
Ghế sô pha trong phòng này rất nhỏ, không đủ rộng, rất khó khăn để có thể ngồi được hai người, Chu Trì ngồi xuống đó một cái thì đã chiếm hơn một nửa, phần ghế còn lại bên cạnh xem ra càng chật hẹp hơn nữa, áo khoác đồng phục của hắn vứt lộn xộn ở đó.
Giang Tùy thấy vậy thì không ngồi thẳng xuống, lấy tấm đệm của hắn đặt ở trên sàn nhà ngồi bên cạnh hắn.
Cô vừa ngồi xuống thì Chu Trì đưa đôi đũa ra chỉ vào cái túi, "Chua."
Giang Tùy cúi đầu mở túi giấm với ớt ra, đổ vào cái đĩa nhựa mà quán đó đưa kèm.
Chu Trì ấn vào cái điều khiển từ xa ở bên cánh tay, màn hình ti vi nhảy hình ảnh lên. Là một bộ phim hình sự của Hồng Kong, âm lượng của ti vi rất nhỏ, Chu Trì nhát đến nối không điều chỉnh to lên.
Hắn lấy đũa gắp sủi cảo ăn. Cái bàn quá thấp, hắn phải khom lưng mới gắp được.
Giang Tùy để ý hắn chỉ chấm vào giấm chứ không đụng vào một chút tương ớt nào.
Nhưng Giang Tùy thích ăn ớt, tương ớt của cái quán này rất đậm đà, rất cay, cô ăn một vài miếng liền cảm thấy đã bắt đầu vả mồ hôi. Lời đối thoại trong phim rất nhỏ, cô nghe đến nỗi mơ mơ hồ hồ, vừa ăn vừa nhìn vào màn hình.
Phim đã chiếu đến phần tiếp theo, anh nhân vật chính là công an đang truy đuổi tên ác nhân.
Chu Trì vô ý giương mắt lên nhìn, thấy khuôn mặt của Giang Tùy đỏ ửng lên, trên chóp mũi bao quanh một lớp mồ hôi.
Khuôn mặt của Giang Tùy rất nhỏ, làn da trắng nõn, bộ lông mày có sẵn đường cong tinh tế từ lúc sinh ra đến giờ, có vẻ quá cay nên cô nhíu mày lại, ăn rất chậm, vô ý thức liếm đôi môi của mình. Cả con người của cô từ đầu đến chân đều rất nhỏ, ngồi ở trên tấm đệm chỉ chiếm một chỗ bé tí.
Chu Trì nhìn được một lúc rồi mở miệng: "Tối hôm qua…… ."
Giang Tùy quay đầu qua.
Miếng sủi cảo cuối cùng ở trong miệng vừa được nuốt xuống, mùi ớt sặc sụa hóc xuống tận cổ, cô cau mày ho liên tục.
Chu Trì đứng dậy đi đến trước bình nước rót một ly đưa cho cô.
Giang Tùy đón lấy ly nước, uống hơn một nửa, cảm giác mùi ớt trong cổ họng đã đỡ hơn nhiều, nghe thấy ập xuống trên đầu mình một câu nói lạnh lùng: "Ăn cay không được thì thôi, làm gì mà miễn cưỡng vậy?"
Giang Tùy ngẩng đầu lên nói: "Tôi thích ăn cay."
"Được, cho cậu cay chết." Chu Trì lườm cô một phát, gắp sủi cảo lên chấm vào giấm.
Qua một lúc sau, Giang Tùy cố lấy dũng khí, chỉ động nhắc đến: "Tối qua có vẻ cậu rất say phải không? Uống gì mà nhiều bia vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!