Mới sáng sớm, Giang Tùy bị đồng hồ báo thức đánh thức, phòng bên cạnh thì có một trận ầm ĩ gà bay chó sủa, hiển nhiên là thằng nhóc Chu Ứng Tri đã thức dậy. Giang Tùy rửa mặt trong tiếng huyên náo ồn ào, xách cái cặp lên rồi xuống lầu.
Trên bàn ăn ở dưới lầu, hơi ấm của những bát cháo lan tỏa ra, bánh bao chiên dầu bóng nhoáng.
"A Tùy đừng vội, phải ăn cho no đã!" Dì Đào nhắc nhở cô. Dì Đào là bảo mẫu trong nhà, năm nay đã 50 tuổi rồi, làm việc ở đây đã rất nhiều năm, ai cũng đều phải tôn trọng dì ấy một phần.
Giang Tùy gật đầu, càng nhai càng nhanh, trong vài phút mà đã ăn hết 3 cái bánh bao chiên.
Dì Đào hướng về phía cầu thang hét to: "Tri Tri, Tiểu Tri Tri".
"Đây rồi này!" Có giọng nói của một cậu bé vọng xuống từ trên lầu.
Một phút sau, con khỉ nhỏ Chu Ứng Tri như mọi khi nhảy tót lên, mặc cái áo khoác có hình đầu lâu đỏ thẫm, lập tức nhìn vô cùng hung hãn, cái cặp thì đeo lệch sau lưng.
Nhìn thấy Giang Tùy, cậu ta lắc lư đầu rồi chạy đến bên Giang Tùy, cười đến mức híp mắt nhe răng: "Chị, hôm nay chị đẹp quá, da trắng như trứng gà, mái tóc óng ả mềm mại, không như cái hạt mè đen cháy khét kia ... Aaa, hình ảnh mà chị ngồi ở đây, rất giống một con thiên nga trắng như tuyết xinh tươi cao quý trong ánh nắng ban mai…".
"Tri Tri, im miệng lại!"
Chu Ứng Tri thất vọng lắc lư hai vòng, "Cho em mượn ít tiền đi, em nghèo đến mức sắp phải bán cả quần mà ăn rồi!"
Tháng trước, cậu ta phá phách gây chuyện quá mức, bị thầy giáo khiển trách, đúng lúc người mẹ vô cùng khoan dung đang có tâm trạng xấu, bà gọi một cuộc điện thoại đường dài cắt hết tiền tiêu vặt của cậu ta, khiến dạo này cậu ta nghèo kiết xác. Cuộc sống từ một tiểu thiếu gia con nhà giàu có lại trở thành một tên ngốc đáng thương phải lo cơm ăn áo mặc từng ngày. Hiện giờ, niềm mong chờ duy nhất chỉ có người chị rẻ mạt Giang Tùy mà thôi.
Giang Tùy hỏi: "Xin tiền làm gì?"
"Mua một ít tài liệu học tập, sắp đến kỳ kiểm tra rồi mà, em định nghiêm túc chăm chỉ một lần xem sao, tranh thủ giành lấy vị trí đứng đầu môn toán để chị nở mày nở mặt." Chu tiểu thiếu gia lại bịa chuyện.
"May quá, chị cũng cần mua sách." Giang Tùy húp xong muỗng cháo cuối cùng , giơ tay xoa đầu cậu ta như một chú cún con. "Em tan học đến trường cấp 3 tìm chị, gặp nhau ở chỗ cũ."
Cô cầm cặp xách lên và đi học.
"……"
Chu Ứng Tri đờ người ra ba giây, đưa cái tay lên vả vào miệng một phát.
Giang Tùy vừa ra khỏi cửa, phía bên ngoài đã rộn ràng náo nhiệt từ lâu rồi, đều là những người hàng xóm vội vã, người thì đi làm, người thì đi học. Đây là một cái ngõ cổ trong nội thành, vị trí rất tốt, đều là những ngôi nhà cổ của thời kì trước, nhưng mà tiền thuê nhà không rẻ chút nào.
Ra khỏi đầu ngõ là ngã tư đường, thêm một đoạn xa xa nữa là trung tâm thương mại.
Một chiếc xe ô tô màu đen chạy lướt qua, dừng lại ở đầu ngõ, cửa sau xe mở ra, người phụ nữ trung niên mặc chiếc áo khoác gió bước xuống, khuôn mặt trang điểm sắc sảo nở một nụ cười: "Tiểu mỹ nữ, A Tùy!"
Bà chính là Chu Mạn, mẹ kế của cô.
Giang Tùy rất kinh ngạc, tiến đến gần mẹ kế: "Dì Chu, không phải cuối tuần sao?"
Chu Mạn nói: "Đổi lịch trình rồi, đợi lát đến buổi trưa mới bay, vừa hay tiện đường đến ghé qua gặp ba con một chút." Bố của Giang Tùy là Giang Phóng, là phó giáo sư khoa triết học của một trường Đại học Sư phạm, nghiên cứu Triết học Trung Quốc, suốt một năm qua đều tham gia nghiên cứu học tập ở Nhật Bản.
Giang Phóng và Chu Mạn là một cặp vợ chồng kì lạ, một người là thư sinh tính cách thất thường nhưng ấm áp, một người là một cường đạo có tiếng trên thương trường. Theo như nghe lời kể của hai người, năm đó họ quen nhau lúc cùng ngồi trên máy bay, hai người tính tình trái ngược nhau, điểm giống nhau duy nhất chính là đặc biệt thả lỏng con cái, chỉ cần giáo viên không tìm đến thì tất nhiên không có chuyện gì xảy ra cả.
Sau khi kết hôn thì vợ chồng họ sống ở khu đô thị mới, căn nhà cũ ở đó là do bố mẹ Chu Mạn để lại, Chu Ứng Tri từ nhỏ đã được nuôi ở đó, sau đó Giang Tùy mới chuyển đến. Hai đứa nhỏ do một tay dì Đào chăm sóc, gia đình ít khi được đoàn tụ với nhau, trải qua bốn năm bình an vô sự.
Lúc Giang Tùy và Chu Mạn đang nói chuyện, hai người còn lại trong xe cũng bước xuống. Đằng trước là Tiểu Triệu, trợ lí của Chu Mạn, Giang Tùy có quen anh ta, Tiểu Triệu mở cái cốp sau xe ra, ánh mắt của Giang Tùy dừng lại ở bóng lưng của anh ta.
Đằng sau kia là một chàng trai dáng cao cao, bộ dạng lừ đừ, dường như vừa mới ngủ dậy, không có một chút tinh thần nào. Hắn mặc một cái áo cộc tay mỏng màu đen, phía dưới là cái quần thể thao cùng màu, không biết có phải do chân quá dài hay không mà cái quần dường như ngắn đi một khúc.
Trên bàn chân của hắn càng khoa trương, trời mùa thu lạnh lẽo như này mà lại mang một đôi dép tông mùa hè.
Cái bộ dạng ăn mặc không giống người phương xa đến, ngược lại giống cái tên vừa đi ra khỏi phòng tắm, ngang nhiên đi qua đi lại trước cửa nhà hơn. Hắn đi đến đứng gần đó, Giang Tùy nhìn thấy hình xăm ở trên mắt cá chân trái của hắn. Khoảng cách hơi xa nên nhìn không rõ là hình gì, hình như là một chuỗi chữ cái: LI……
Cô đang nhìn chằm chằm vào cái hình xăm thì bỗng nhiên chân của hắn động đậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!