Mỗi tuần ba lần… Kỷ tiên sinh khẽ chau mày rậm nhìn cô vợ như ngọc như ngà trước mắt, trong lòng một ngọn lửa bỗng bốc cháy rực, ba lần làm sao mà đủ, còn chưa dắt răng ấy chứ. Bây giờ vẫn là thời kì tân hôn mà sao có thể nghèo nàn như vậy.
Chỉ thấy Kỷ phu nhân thiết diện vô tư miệng nhỏ nhắn lại lên tiếng.
"Anh chỉ được lựa chọn là Ba Năm Bảy, hoặc Hai Bốn Sáu, hay là một hai ba với bốn năm sáu thôi."
Rất nhiều lựa chọn nhưng Kỷ tiên sinh chẳng vừa lòng phương án nào, cắn răng nói: "Anh muốn tất."
Bạc Hà kiên quyết nói: "Không được, sau Tết Âm lịch em sẽ tập trung toàn lực vào sự nghiệp, không thể làm trầm mê hỏng việc được."
Kỷ tiên sinh nghe thấy hai chữ "trầm mê" trong lòng liền vui vẻ, lập tức thay đổi thái độ, cười nói: "Nói thế tức là em cũng thích chuyện này đúng không?" Cái này đối với anh là khích lệ vô cùng quan trọng, buổi tối anh làm việc vất vả đến như vậy, cũng không vì riêng mình mà còn vì muốn lấy lòng cô nữa. Chỉ có cô cảm thấy hạnh phúc thì anh mới có cảm giác thành tựu được.
Bạc cô nương nhanh chóng đỏ mặt: "Anh nhanh chọn đi!"
Kỷ Lan nghĩ nghĩ rồi cười âm hiểm nói: "Uhm, vậy anh chọn một bai ba vậy!"
Bạc Hà đối với cách suy nghĩ thiển cận của anh không có ý kiến gì, cái này hoàn toàn chỉ vì lợi ích trước mắt mà thôi. Như vậy bây giờ ăn no một chút nhưng bốn năm sáu bảy làm sao bây giờ, cũng không biết suy nghĩ sâu sa nữa.
Kỷ tiên sinh lại hỏi: "Đúng rồi, anh có thể chọn lại không?"
"Nghĩa là sao?"
"Ví như, hôm đó là thứ Hai thứ Ba nhưng em đi nghỉ lễ hay anh đi công tác thì có được đổi thành Bốn Năm Sáu không?"
Bạc cô nương thông tình đạt lý nói: "Có thể!"
Kỷ tiên sinh trong lòng sung sướng, sảng khoái đáp ứng: "Tốt, một lượt 3 ngày ngoéo tay đi!"
Bạc Hà tưởng anh không đồng ý, không nghĩ anh đồng ý dễ dàng như vậy.
Hai người thống nhất ý kiến liền ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau là thứ Tư, đến buổi tối, Bạc cô nương không kháng cự để anh ăn đến tận mảnh cuối cùng. Cô nghĩ dù sao hôm nay cũng là thứ Tư rồi, chịu thêm hôm nay là nhiệm vụ hoàn thành, ngày mai là có thể được nghỉ ngơi bốn ngày, cho nên tâm tình vui sướng, lại nghĩ nghỉ ngơi tận bốn ngày, tổng giám đốc Kỷ sẽ nghẹn bốn ngày nên phá lệ săn sóc phối hợp, có chút yêu cầu quá đáng cũng tận lực hỗ trợ.
Không nghĩ tới sáng hôm sau Kỷ tiên sinh lại đã muốn khai chiến.
Bạc cô nương đương nhiên nổi giận: "Thật là, chỉ tiêu trong tuần anh đã dùng hết rồi!"
Kết quả Kỷ Lan tự nhiên trả lời: "Anh đổi ý không muốn Một Hai Ba muốn Bốn Năm Sáu cơ."
"Anh, sao anh có thể đổi ý như vậy?"
"Em nói anh có thể đổi ý hai chúng mình còn ngoéo tay."
"Anh, anh không thể như vậy."
Nói chưa dứt miệng đã bị chặn lại, theo thường lệ lại bị ăn đến mảnh cuối cùng. Mấy ngày kế tiếp Bốn, Năm, Sáu, một ngày cũng không thiếu vất vả đến ngày Chủ nhật, Bạc cô nương cảm thấy bản thân nhanh bị dốc cạn. Nghĩ rằng ngày hôm nay tổng giám đốc Kỷ có thể nghỉ ngơi một ngày kết quả anh nói anh muốn toàn bộ tuần sau.
Vì thế một tuần này một ngày cũng không thiếu. Bạc cô nương thấu hiểu được chân lý cùng tổng giám đốc Kỷ bàn điều kiện chỉ là lí luận suông mà thôi.
May mắn Tết Âm lịch cũng nhanh chóng đi qua, Kỷ tiên sinh đi làm, Bạc Hà ước gì anh ở công ty mệt chết như vậy sẽ không còn sức đâu mà ép buộc cô nữa. Đáng tiếc, Kỷ tiên sinh chăm chỉ tập thể hình nên thể lực vô cùng tốt, ban ngày vẫn làm việc như hủm như hổ, tối đến lại tiến hành đủ loại thí nghiệm mới mẻ, huấn luyện miễn phí cho Bạc cô nương các loại kỹ xảo, miến phí cung cấp các loại hình dịch vụ đa dạng, phục vụ chu đáo nhiệt tình.
Rốt cục Kỷ Bá Sơn cùng Lý Nham cũng về Mĩ, Bạc Hà được giải phòng, bắt đầu công việc làm ăn của mình. Bận như vậy nên cô không ở nhà, ngày nào cùng chạy qua chạy lại ở các siêu thị, xem xét tình hình tiêu thụ, thấy có tăng trưởng liền càng không ngừng cố gắng. Hiện tại cô tan tầm còn muộn hơn cả Kỷ Lan, hơn nữa cuối tuần cũng không nghỉ ngơi, luôn chạy ở bên ngoài.
Tổng giám đốc Kỷ phát hiện ra trong mắt vợ mình chỉ có tiền mà thôi, tự mình cảm thấy vô cùng mất mát. Nhưng đấy là điều kiện trong hợp đồng rồi, không thể can thiệp sự nghiệp riêng của cô, cũng không thể bắt cô thôi việc ở nhà sinh con.
Nửa năm nhanh chóng trôi qua, nhoáng cái đến mùa hạ là mùa kinh doanh đồ uồng thịnh vượng. Bạc Hà không chỉ chạy hàng ở các siêu thị lớn mà còn đưa cả đến những cửa hàng nhỏ lẻ. Lần này mọi chuyện hoàn thành Bạc Hà đến tháng Tám không chỉ trả hết tiền cho Nghiêm Vị mà cũng chỉ còn nợ lại Kỷ Lan một phần tiền mà thôi. Kỷ Lan nhìn vợ còn tiền, cầm tiền của vợ trong tay dở khóc dở cười, đôi khi cô vô cùng tích cực, anh khẳng định không từ chối, nhưng thích cùng cầm tiền là hai phạm trù khác nhau, tiền cầm vào tay cũng dùng đi mua một món trang sức, lại đưa lại cho cô.
Bạc Hà đương nhiên hiểu ý anh, tuy rằng là vợ chồng tiền túi trái cũng là tiền túi phải, nhưng dù sao đó cũng là trướng ngại trong lòng cô. Cô có động lực mới là mua nhà cho bố cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!