Chương 38: (Vô Đề)

Dòng đầu tiên của hợp đồng là câu: Hôn nhân chính là nhẫn lại lâu dài.

Những lời này vừa nhìn đã làm cho con người ta cảm thấy chán nản, mặc dù đúng với thực tế nhưng mọi người vẫn luốn muốn tô vẽ thêm cho cái tương lai ảm đạm đó để cho nó trông có vẻ rực rỡ, nhìn qua tràn ngập dụ hoặc.

Theo như suy nghĩ của Kỷ Lan trong hợp đồng không hề đề cập đến vấn đề tài sản mà chỉ có đơn giản hai điều kiện. Điều thứ nhất là, kết hôn xong bên nhà trai không thể ép bên nhà gái từ chức ở nhà cũng không thể ép nhà gái ngay lập tức sinh con, hết thảy đều phải dựa trên ý nguyện của nhà gái.

Thứ hai, nếu hai người ly hôn, bất kể có mấy người con đều do bên nhà gái nuôi nấng.

Nói đến điều đầu tiên thì Lý Nham đã có ý định muốn Bạc Hà sau khi kết hôn ở nhà làm bà chủ gia đình, chăm sóc ông nội cùng Kỷ Lan, điều này đã đề cập với Kỷ Lan nhiều lần, Kỷ Lan đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì nhiều anh chưa bao giờ quá để ý đến chuyện sự nghiệp của phụ nữ cả. Quan trọng nhất là ông nội anh tuổi tác đã cao tâm nguyện duy nhất là mong được ôm chắt nội, hợp đồng này coi như một đao chém đứt nguyện vọng của hai người này.

Nếu để cho ông nội anh cùng Lý Nham biết chuyện này chắc sẽ khóc hết nước mắt mất.

Điều kiện thứ hai làm cho Kỷ tiên sinh cảm thấy như dao cứa vào lòng. Cô đã nghĩ đến chuyện ly hôn rồi mang theo con, một đứa cũng không để lại cho anh. Quả thực là đừng có mong, cô thật sự là ra tay quá tàn nhẫn.

Bạc Hà nói: "Nếu như anh đồng ý, liến ký vào đó, nhưng cũng phải để cho mẹ anh cùng ông nội xem qua."

Kỷ Lan nhìn cô thầm nghĩ, nếu để cho mẹ anh cùng ông nội thấy có khi lập tức sẽ dập tắt hết hảo cảm của họ với cô, thậm chí không cho hai người kết hôn cũng nên.

Bạc Hà biết trong lòng Kỷ Lan nghĩ gì, cũng biết bản hợp đồng này làm anh không thấy thoải mái trong lòng nên nhẹ nhàng giải thích: "Kỷ Lan, em còn thiếu tiền của anh và Nghiêm Vị, em biết mẹ muốn em ở nhà không ra ngoài làm việc, thấy tự nhà anh cũng có thể nuôi được em, không thiếu chút tiền nhỏ ấy. Nhưng em một mình cũng chẳng có gì đáng giá, em còn muốn nuôi bố em, em không đi làm ở nhà chính là sau này anh cũng sẽ nuôi em nhưng tương lại nhỡ có biến cố gì, em hai bàn tay trắng cũng chẳng sao, nhưng bố em thì phải làm sao giờ? Cho nên em nhất định phải để lại cho bố em chút tiền, như vậy không sợ sau này vất vả."

"Bạc Hà, em cần bao nhiêu tiền thì anh cho em cũng được, nhà kia anh cũng có thể mua được luôn. Bố em anh cũng có thể nuôi được tốt."

"Em biết anh có năng lực làm được cũng muốn làm như vậy nhưng em không làm như thế được, đó dù sao cũng là tiền của anh, em không muốn anh làm vậy. Hơn nữa em với anh cùng tuổi, anh làm nên sự nghiệp, em cũng ra trường cùng lúc như anh, em không tin mình không có năng lực làm ra đồng tiền, nếu như sau khi kết hôn em liền ở trong nhà, cả đời này có muốn chắc em cũng chẳng có cơ hội lần nữa bước ra xã hội thử năng lực của mình, tương lai nếu có con chắc cũng chẳng còn tâm tư mà làm gì.

Nếu vạn nhất hai đứa mình ly hôn, bố em cũng chẳng còn là bố anh, anh đối với ông cũng chẳng còn nghĩa vụ phụng dưỡng, nếu em không có năng lực nuôi sống gia đình lúc ấy biết phải làm sao bây giờ? Em cũng không thể đem tất cả mọi việc đổ dồn lên vai anh, như vậy không công bằng vơi anh hơn nữa cũng không tốt với em."

"Nhưng tiền của anh không phải cũng là tiền của em sao?"

"Căn cứ vào luật hôn nhân mới đây chính là tiền của anh."

"Dùng đến luật hôn nhân đều với những đôi ly hôn, hai chúng mình không có khả năng ly hôn?"

"Cũng không biết được, anh thấy đó mẹ Tương Lâm gả được Tương Lâm ra ngoài, trong lòng không biết thỏa mãn đến nhường nào, vậy mà hiện tại. Mọi người có thể, em và anh cũng có thể, tuy rằng em không hy vọng anh thay đổi, hay chính em thay đổi nhưng là chuyện mai sau có ai nói trước được gì đâu."

"Em nghĩ nhiều quá!"

"Làm người thì phải nhìn xa trông rộng thôi."

"Ừ, em đi làm không sao cả nhưng em đi làm vẫn có thể sinh con mà, em xem có rất nhiều người cũng như vậy!"

"Kỷ Lan, em rất thích trẻ con, em muốn có con sẽ tự mình chăm sóc, không mượn tay bảo mẫu, em sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc nó đến năm ba tuổi, đưa đi đón về từ nhà trẻ. Kỳ thật em cũng muốn kết hôn xong sinh con luôn nhưng hiện tại dự án trà xanh mới tiến hành, chờ em thấy tiêu thụ đạt ổn định không cần em để ý nhiều, em nhất định sẽ sinh chắt nội cho ông nội hơn nữa còn muốn sinh hai đứa. Một đứa rất cô đơn gánh nặng gia đình quá lớn.

Vạn nhất sau này ly hôn em không muốn hai đứa phải tách nhau ra nên mới muốn nuôi cả hai đứa. Ai biết vợ sau của anh có phảo là người yêu thích trẻ con hay không em nuôi như vậy có vẻ tốt hơn."

Kỷ tiên sinh trừng mắt nói: "Anh sẽ chọn bừa một người?"

Bạc Hà nở nụ cười: "Anh nếu không muốn bỏ chúng nó thế thì chúng mình sống thật tốt với nhau, vĩnh viễn không ly hôn là được!"

Kỷ Lan cắn răng nói: "Em thật là lợi hại đó"

"Em nói là vạn nhất thôi, không phải anh đã nói anh sẽ không ly hôn với em đó sao?"

"Được thôi, anh sống chết gì cũng sẽ không ly hôn với em bằng không hai đứa con của anh đều thành của em hết."

Bạc Hà thở dài: "Thật là, đàn ông rất dễ dàng thay lòng đổi dạ. Anh xem trước kia anh thích Mạnh Tiểu Giai, hiện tại chương trình có cô ấy anh liếc mắt cũng không thèm xem một cái, không biết đến lúc anh không còn thích em, làm cái gì mà đi ngoại tình, tính em thứ của mình không muốn chia sẻ với người khác, không có cách nào cùng người khác diễn cảnh một chồng hai vợ, nên nếu có chuyện như vậy chắc chắn em sẽ cùng anh ly hôn, cho nên mới có điều thứ hai như vậy đó.

Cũng không phải là không cho anh đến thăm chúng nó nhưng sẽ chỉ do em nuôi nấng mà thôi."

"Anh không biết em còn có tài soạn thảo hợp đồng đó?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!