Bạc cô nương thật không nghĩ tới Kỷ tiên sinh cũng có thể quang minh lỗi lạc như vậy, dõng dạc dùng thành ngữ để biểu lộ ý đồ gây rối, tưởng tức giận đến mức không đứng dậy được mà còn bị anh chọc cho cười, tay nắm lấy một miếng thịt trên ngực anh: "Giao hòa cái đầu anh ấy!"
Kỷ Lan một bên thở ra một luồng khí lạnh, một bên cười anh tuấn: "Khụ, khụ, vậy chúng ta nước chảy thành sông được không?"
Bạc Hà lại phốc cười ra, lại không chịu nói được.
Tâm tình Kỷ Lan nhộn nhạo, nhẹ nhàng ôm lấy cô, giọng nói cũng hơi mềm ra, "Được không?"
"Không tốt."
"Anh đặc biệt nhớ."
"Nhớ cái khác đi."
"Không nghĩ khác, anh nghĩ cùng em…" Kỷ tiên sinh làm một bộ dạng "em biết".
"Đừng nghĩ."
"Chỉ không được hy vọng."
"Đi, vậy anh hy vọng đi." Bạc cô nương làm bộ anh tùy ý, em mặc kệ thế nào.
"Ừ, anh không muốn hy vọng, chủ yếu là muốn thực hành."
Bạc cô nương liếc anh một cái, "Từng thực hành rồi sao?"
Kỷ tiên sinh "…"
"Nghe nói thực hành 1 lần là thực hành cả đời."
"…"
"Còn muốn không?"
"Không muốn."
Kỷ Lan nản. Đúng lúc này, di động lại không thức thời vang lên. Anh tức giận đứng lên, quàng qua chiếc áo tắm rồi đi nhận điện thoại.
Bạc Hà chợt nghe thấy tiếng anh kêu kinh dị "Hả" một tiếng, sau đó nói vào di động: "Đã về rồi?"
Cúp máy, Kỷ Lan quay mặt lại, kích động nói: "Bố mẹ anh về rồi."
Bạc Hà sửng sốt, lập tức căng thẳng. "Ở sân bay."
"Đã về nhà rồi."
"Hả!"
Bạc Hà cũng cuống quít đứng lên từ trong nước, mặc áo tắm đi vào trong phòng.
Bố mẹ Kỷ Lan nói tết Âm lịch mới về thì cô đã biết từ sớm, nhưng cụ thể là ngày nào thì cô không hỏi mà Kỷ Lan cũng không rõ ràng lắm. Hai người đều không nghĩ đến ngày hôm nay họ sẽ về.
Kỷ Bá Sơn cùng Lý Nham đã nghe được bạn gái Kỷ Lan ở nhà mình từ sớm, do ông nội nói. Ý của bọn họ chính là tập kích bất ngờ.
Kỷ Lan cùng Bạc Hà ăn mặc chỉnh tề, vội vàng lái xe về nhà. Tim Bạc Hà bắt đầu nhảy loạn lên, hoàn toàn là vẻ con dâu xấu gặp bố me chồng. Cô bắt đầu nghĩ phòng ngủ cũng chưa dọn, tất cả trong phòng vệ sinh vẫn ổn chứ. Cô còn đặc biệt hối hận, đáng ra vừa tháo bột xong thì phải về nhà luôn, chưa kết hôn lại còn đến ở nhà người ta, thật sự là không tốt lắm, nếu bố mẹ Kỷ Lan là người bảo thủ, chị sợ đã có vài phần kiêng dè với mình, cho rằng mình không có tự ái.
Trong lòng Kỷ Lan cũng nghĩ, thật là tốt quá, chờ bố mẹ gặp mặt bố Bạc Hà, hai người vừa lòng là có thể bàn chuyện kết hôn được, có thể mỗi ngày ở cùng một chỗ, danh chính ngôn thuận thủy nhũ giao hòa.
Bạc Hà không yên lòng, dụt dè hỏi Kỷ Lan: "Bố mẹ anh có tốt không, họ thích con gái như thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!