Chương 7: (Vô Đề)

Edit: Viên Kẹo Nhỏ

Tống Nhiễm bởi vì vừa nói câu kia, có chút chột dạ.

Mặc dù cô nghĩ tương lai Lục Mộ Trầm là bạn trai mình, nhưng hiện tại anh cũng chưa phải nha.

Phòng chiếu phim đen như mực, trên màn hình còn chiếu quảng cáo.

Trong lòng Tống Nhiễm vẫn còn để ý chuyện vừa nãy, đứng ngồi không yên.

Rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được kéo tay áo của Lục Mộ Trầm.

Lục Mộ Trầm nghiêng đầu, nhìn cô, hạ thanh âm: " CÓ chuyện gì vậy?"

Dưới ánh sáng yếu ớt từ màn hình chiếu phim,  đôi mắt Tống Nhiễm xinh đẹp, sáng lấp lánh, không chớp mắt mà nhìn Lục Mộ Trầm: "Cái kia... Lời tớ vừa mới nói, cậu... Cậu nghe thấy hết rồi?"

Giọng nói cô rất nhỏ, trong lòng có chút khẩn trương.

Lục Mộ Trầm một chút cũng không kinh ngạc, nhàn nhạt "ân" một tiếng, sau đó nói: "Nghe thấy hết."

Trong lòng Tống Nhiễm đột nhiên nhảy dựng, theo bản năng giải thích: "Tớ..."

"Chờ lát nữa rồi nói, phim bắt đầu rồi." Lời còn chưa nói ra, Lục Mộ Trầm đột nhiên lên tiếng đánh gãy lời cô.

Tống Nhiễm ngồi ngây ngốc, giương miệng, câu nói bị nghẹn ở cổ họng, nói không nói được, không nói cũng không xong. Cảm giác này, giống như trong lòng bị mèo cào một chút, ngứa ngáy đến khó chịu.

Trên màn hình lớn, phim đã bắt đầu chiếu.

Lục Mộ Trầm đã vào trạng thái xem phim, rất nghiêm túc mà nhìn màn hình.

Toàn bộ phòng chiếu phim, trừ bỏ âm thanh của bộ phim, yên tĩnh đến mức không nghe thấy nửa phần âm thanh.

Tống Nhiễm lúc này, dù cho muốn nói cái gì, cũng chỉ có thể nghẹn không nói.

Nhưng đầu óc cô lúc này đều là lời nói với người vừa nãy, cùng với câu nói "Nghe tấy được." của Lục Mộ Trầm.

Thật là hỏng mất a, không kịp chuẩn bị tờ giấy liền bị đâm thủng.

Cô nên suy nghĩ lại thật tốt, lát nữa sẽ tỏ tình với Lục Mộ Trầm như thế nào.

Lại lo lắng, vạn nhất cự tuyệt cô, nên làm cái gì bây giờ?

Cứ nghĩ nghĩ như vậy, nội dung bộ phim là gì cô cũng không biết.

Chỉ rất nhanh thời điểm bộ phim kết thúc, nam nữ chính cuối cùng cũng tiến hành bước mấu chốt, toàn bộ phòng chiếu phim đều là âm thanh ái muội.

Tống Nhiễm hoàn hồn bởi những am thanh này, đôi mắt ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm trên màn hình.

Tông màu hình ảnh ấm áp, trong bộ phim, trong phòng ánh đèn lờ mờ, nam chính áp nữ chính trên sô pha, xé rách quần áo cô, kịch liệt hôn.

Cả người Tống Nhiễm đều nóng lên, trái tim loạn lên đập thình thịch.

Theo bản năng, cô nghiêng đầu, len lén nhìn về phía Lục Mộ Trầm.

Nào biết mới vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên Lục Mộ Trầm vươn tay, che đôi mắt cô lại, thanh âm có chút ấm ách, thấp giọng nói: "Đừng nhìn."

Đừng nhìn...

Đừng nhìn cái gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!