Editor: Kẹo Mạch Nha
Tống Nhiễm gần như là chạy như bay ra khỏi tiệm trà sữa, còn chưa kịp nói một tiếng với quản lí.
Nhà Trương Lâm ở gần đó, đi xe mất khoảng hai mươi mấy phút.
Trên taxi, Tống Nhiễm sốt ruột muốn chết, không ngừng hỏi cậu Lục ca ca như thế nào rồi.
Trương Lâm vội an ủi, nói: "Cũng không phải là đặc biệt nghiêm trọng, chỉ là... Chỉ là bị thương một chút..."
"Bị thương!" Trong nháy mắt mặt Tống Nhiễm trắng bệch, giọng đã đang run rẩy: "Sao... Sao lại bị thương?"
Hôm trước Lục Mộ Trầm đi thành phố tham gia thi đấu. Trương Lâm cảm thấy, anh không phải đi thi đấu, mà là đi liều mạng, chỉ vì năm vạn tiền thưởng kia.
Tuy rằng cuối cùng đoạt được giải nhất, nhưng trên người cũng không thiếu vết thương, sau khi trở về thì đến nhà cũng không dám về, liền ở nhà Trương Lâm (1).
(1) Nguyên văn là "liền ở tại Lâm gia" tớ thấy nó cứ sai sai nên sửa lại.
Trương Lâm bảo anh đi bệnh viện kiểm tra, nhưng anh không đi, nói mình không có việc gì. Lúc này Trương Lâm không có biện pháp, nên chạy nhanh đi tìm Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm nghe xong, ngây người: "Anh ấy... Anh ấy vì sao lại muốn đi tham gia cái kiểu thi đấu như vậy?"
"Còn không phải vì chị." Trương Lâm buột miệng nói ra.
Cả người Tống Nhiễm cứng đờ, ngơ ngác nhìn Trương Lâm.
Lời Trương Lâm nói ra, cũng không thu được về. Cậu cào cào đầu, đơn giản nói: "Vốn dĩ Lục ca không cho em nói, nhưng dù sao cũng thi đấu xong rồi, sớm muộn gì cũng phải muốn nói cho chị, cậu ấy tham gia thi đấu là vì tiền thưởng kia."
"Là... Là vì tôi?" Tống Nhiễm đã mơ hồ đoán được.
Hai mắt cô đỏ lên, nghĩ đến Lục Mộ Trầm vì mình bị thương, trái tim đau như bị co rút.
Trương Lâm gật đầu: "Ừ, cậu ấy không muốn chị quá vất vả."
Nói xong, ngẩng đầu nhìn Tống Nhiễm, có chút cảm khái: "Lục ca thật sự rất thích chị."
Sao mà Tống Nhiễm lại không biết Lục Mộ Trầm thích mình nhiều như thế nào.
Một câu "Cậu ấy không muốn chị quá vất vả" của Trương Lâm, ở lại trong tim của Tống Nhiễm, vừa ấm áp lại vừa đau.
Bỗng dưng trái tim cô như bị kéo căng ra, không khống chế được mà rơi nước mắt, như thế nào cũng dừng được.
Trương Lâm thấy Tống Nhiễm đột nhiên khóc, bị dọa kêu một tiếng, vội khuyên: "Chị đừng khóc a."
Cậu sốt ruột hoảng hốt lấy giấy từ trong túi ra, đưa cho Tống Nhiễm: "Chị dâu chị đừng khóc, nếu Lục ca biết em làm chị khóc, sẽ tẩn em chết đấy."
Tống Nhiễm cắn chặt môi, đâm sâu thịt ở trong lòng bàn tay.
_______________________________
Nhà Trương Lâm ở tầng mười tám.
Đến cửa, đột nhiên lại nhét chìa khóa vào tay Tống Nhiễm: "Cái đó... Chỉ chị đi vào thôi, trong nhà có một người là Lục ca, cậu ấy không cho em nói cho chị, nếu biết là em tìm đến chị, sẽ tẩn chết em!"
Trương Lâm nghĩ đến nắm tay của Lục Mộ Trầm, trong nháy mắt bị giật mình: "Chị dâu, em đi trước đây!"
Nói xong, xoay người chạy vào cửa thang máy.
Hai mắt Tống Nhiễm còn hồng, trong lòng khó chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!