Chương 49: (Vô Đề)

Editor: Kẹo Mạch Nha

Hôm nay tiệm trà sữa không phải quá vội vàng, Tống Nhiễm tắt điện thoại rồi đi về, liền ngồi nghỉ ngơi ở quầy bar, có người đến thì làm một cốc, không ai đến thì nghe mấy đồng nghiệp nói chuyện phiếm.

Mấy nhân viên nữ đều khoảng hai mươi tuổi, ngày thường thích bát quái một chút về giới giải trí.

Cho đến bộ phim truyền hình Hỏa Hoạn mới nhất, đột nhiên liền có nữ sinh nói: "Tớ cảm thấy Chân Ý Ý lớn lên cũng chưa chắc đẹp bằng Tống Nhiễm đâu, kỹ thuật diễn cũng không được, thật không hiểu sao mà hồng (1) được."

Nguyên văn là "hỏa" nhưng tớ thấy từ "hồng" thì hợp với giới giải trí hơn.

Tống Nhiễm đột nhiên bị điểm danh, không quá sợ hãi, vội nói: "Đừng đừng đừng, người ta so với em xinh đẹp hơn nhiều, hơn nữa em cảm thấy kỹ thuật diễn cũng khá tốt."

Tống Nhiễm không phải khiêm tốn, là thật sự cảm thấy Chân Ý Ý xinh đẹp, tuy rằng kỹ thuật diễn không tính đặc biệt tốt, nhưng với tiểu hoa đán mà nói  hoàn toàn xứng đáng đứng nhất.

"Tống Nhiễm em cũng đừng khiêm tốn, em lớn lên thật xinh đẹp, nếu em vào giới giải trí, khẳng định có thể hồng."

Đề tài càng nói càng thái quá, Tống Nhiễm làm cười gượng, dứt khoát đi trốn.

______________________________________

Buổi chiều 5 giờ rưỡi, Lục Mộ Trầm đến đón Tống Nhiễm tan làm.

Tống Nhiễm từ trong tiệm đi ra, cầm tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Thật sự phải đến nhà anh à?"

Lục Mộ Trầm thấy bộ dáng thật sự sợ hãi của Tống Nhiễm, bất đắc dĩ vừa buồn cười, "Em có thể trốn bố mẹ anh cả đời sao?"

Tống Nhiễm: "..."

"Đừng sợ, cũng không phải là em không biết tính cách của bố mẹ anh." Lục Mộ Trầm thấp giọng trấn an cô.

Tống Nhiễm nhấp nhấp môi, nhỏ giọng, lo lắng hỏi: "Sẽ không ghét bỏ em chứ? Dù sao cũng là..."

Lục Mộ Trầm vừa nghe lời này, ấn đường lập tức nhăn lại, vẻ mặt nghiêm túc mà hỏi lại cô: "Vì sao lại ghét bỏ? Em dựa vào chính mình lao động kiếm tiền, vì sao lại phải ghét bỏ em?"

Tống Nhiễm nhấp miệng không nói.

Cô có lo lắng.

Rốt cuộc quán bar cũng không phải là cái chỗ đứng đắn gì cho cam.

Bỗng nhiên Lục Mộ Trầm bất đắc dĩ, lại đau lòng, nói: "Lần trước mẹ nghe nói em xảy ra chuyện, đau lòng đến sắp khóc, sao có thể ghét bỏ em chứ."

Anh giơ tay sờ đầu Tống Nhiễm, giọng nói ôn nhu: "Ngoan, đừng nghĩ nhiều."

_____________________________

Từ sau khi xảy ra chuyện đó, đây là lần đầu tiên Tống Nhiễm đến nhà Lục Mộ Trầm.

Tuy rằng Lục Mộ Trầm trấn an cô, nhưng dọc đường, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút thấp thỏm.

Nhưng mà, thời gian tâm trạng thấp thỏm này cũng không kéo dài, lúc thấy mẹ Lục, lập tức liền tan thành mây khói.

Lúc cửa phòng mở ra, mẹ Lục chạy đến, cầm tay cô, nói: "Cháu đấy con bé này, bây giờ mới đến."

Nói xong, liền kéo cô vào nhà, đưa dép lê cho cô, nói: "Hôm nay bác làm món cá chua ngọt cháu thích ăn nhất, cháu nhìn cháu mà xem, mấy ngày không đến, người lại gầy đi rồi."

Trong nháy mắt sự nhiệt tình của mẹ Lục đã lây sang Tống Nhiễm, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn. Cô sờ sờ mặt, cười nói: "Không gầy đi đâu?"

"Còn không gầy đi? Cơ thể này của cháu phải bồi bổ thật tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!